Giang Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với Tiêu Kỳ Nhiên trong phòng thẩm vấn.

Anh nhìn cô, ánh mắt dường như đang nói với cô.

‘Những gì em phải chịu, tôi đã giúp em đòi lại rồi.’

Sau này, Giang Nguyệt sẽ không bị bất cứ kẻ nào mưu hại nữa, cò không cần phải lo lắng an toàn bản thân nữa, có thế dũng cảm tự do làm chính mình.

Lông mi Giang Nguyệt trong nháy mắt rung lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề, đau đớn, giống như bị cơn cuồng phong xối vào lồng ngực.

Kẻ xấu sa lưới pháp luật, vốn là chuyện vui vẻ.

Nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất buồn.

Kết quả xét xử cuối cùng, Thượng Trạch Văn bị kết án chung thân. Còn Ngu Vãn bởi vì tinh thần bị đả kích, tâm trí không ổn định, cần tiến tiến hành trị liệu tâm thần trước, sau đó lại định án.

Đây là kết quả tốt nhất.

Hơi thở Giang Nguyệt dồn dập, sau khi ký xác nhận, cô buông thõng hai cánh tay.

Sau đó, bàn tay lớn khác cầm lên chiếc bút mà cô vừa làm rơi, chậm rãi ký tên của mình vào một xác nhận khác.

Anh cũng là nạn nhân của vụ việc này.

Đứng ở phía sau Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy bóng lưng của anh rất chói mắt, cô biết phía dưới lớp quần áo kia có một vết sẹo, đó là vì cò mà có.

“Xong rồi à?” Thịnh cảnh Tây dùng khuỷu tay đẩy đẩy Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Xong việc rồi thì về nhà đi, tôi đói bụng.”

Giang Nguyệt dừng lại vài giây, dời tầm mắt hướng về phía Thịnh cảnh Tây, gật đầu trả lời: “Đi thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bọn họ.

Anh đã biết, người đứng bên cạnh Giang Nguyệt là đứa con trai duy nhất của Thịnh Sóc Thành, Thịnh cảnh Tây.

Tiết An nói với anh, Giang Nguyệt và Thịnh cảnh Tây quen biết ở bệnh viện, hơn nữa xem ra Thịnh Sóc Thành có ý muốn tác hợp cho hai người bọn họ.

Lúc này, trái tim của Tiêu Kỳ Nhiên điềm tĩnh lạ thường, không một gợn sóng.

Thịnh Sóc Thành là một tiền bối đức cao trọng vọng, sau này cũng có khả năng bảo vệ che chở cho Giang Nguyệt. Trình Nghênh Xuân lại vô cùng thích cô, nếu cò về nhà họ thì cũng không lo bị bắt nạt.

Mà Thịnh cảnh Tây lại là chàng thiếu gia của nhà họ Thịnh, tính cách anh ta hài hước lại thân thiện, có rất nhiều cô gái đã phải lòng anh ta.

Nếu cò ấy sống trong một gia đình như vậy, sau này cô sẽ rất hạnh phúc.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng nên chúc cho cô được hạnh phúc.

Anh đã từng trồng hoa hồng bằng trái tim của mình, và bây giờ anh sẽ dành tặng bông hoa đó cho một người khác.

Nhìn thấy Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây đang ghé sát vào nhau thì thầm vui vẻ, giờ khắc này Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ muốn hút thuốc.

Cảm giác khó chịu này gần như phá vỡtrái tim anh.

Lúc rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên thay Giang Nguyệt nói lời cảm ơn với nhân viên cảnh sát, sau đó quay sang dặn dò Thịnh cảnh Tây:

“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Thịnh Cảnh Tây ngẩn ra.

Chờ sau khi Tiêu Kỳ Nhiên đi xa, lúc này anh ta mới hiểu rõ, hóa ra đối phương coi anh ta là tình địch.

“Anh ấy vừa nói gì với anh?” Giang Nguyệt từ phía xa nhìn thấy ban nãy Tiêu Kỳ Nhiên có nói gì đó với Thịnh Cảnh Tây, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên cô không nghe rõ.

Thịnh Cảnh Tây suy nghĩ một chút, nói ra phán đoán của mình: “Hình như anh ta nghĩ tòi và cô đang yêu nhau.”

Sau đó anh ta cảm thấy không ốn, vội vàng tiếp tục: “Cô có muốn tôi giải thích cho anh ta không?”

Giang Nguyệt dừng một chút, lắc đầu, nở nụ cười buồn bã: “Nếu như anh không ngại, vậy cứ đế cho Tiêu Kỳ Nhiên hiểu lầm đi.”

Thịnh Cảnh Tây ngây ngốc nhìn cò rất lâu mới thốt ra một câu: “Cò điên rồi.”

Dù sao anh ta cũng độc thân, đương nhiên không có gì phải ngại, nhưng Thịnh cảnh Tây cũng không phải là kẻ ngốc, hoàn toàn có thể nhìn ra được trong lòng Giang Nguyệt vẫn còn tình cảm với Tiêu Kỳ Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play