Được rồi, hai người này vừa nhìn đã thấy không có mệnh nhân duyên.
Trình Nghênh Xuân cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nói nói cười cười rồi không nhắc tới đề tài này nữa.
Trong phòng, cả gia đình quây quần bên nhau trong bầu không khí ấm áp.
Mà ở bên ngoài, một chiếc xe đen đã đứng đó chờ đợi rất lâu.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Nguyệt chủ động nói có chuyện muốn nói chuyện với Thịnh Sóc Thành. Vì thế hai người vào thư phòng, cô vừa ngồi đối diện Thịnh Sóc Thành, âm thanh của đối phương liền truyền tới:
Advertisement
“Cô muốn giúp thằng nhóc kia lấy bằng lái xe?”
Giang Nguyệt giật mình, trong lòng không nghĩ tới lại bị ông đoán được: “... Vâng.”
Thịnh Sóc Thành dường như đã đoán được điều đó, khóe môi ông cong lên: “Hai đứa gần bằng tuổi nhau, nếu ở bên nhau thì cũng hợp lý.”
“Anh ấy đã giúp tôi, tôi chỉ không muốn nợ người khác.” Giang Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười: “Hơn nữa, tôi cảm thấy... anh Thịnh là một người rất tinh tế, tin rằng sau tai nạn lần này anh ấy nhất định sẽ chú ý an toàn hơn.”
“Tôi lại không thấy thế.” Thịnh Sóc Thành nhướng mày: “Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai nói thằng nhóc đó tinh tế cả.”
Giang Nguyệt nhìn ông mỉm cười, giọng nói chắc nịch: “Có lẽ anh Thịnh cũng có mặt mà chú không biết.”
Chính là sự tinh tế và dịu dàng đó.
Thịnh Sóc Thành ngước mắt lên nhìn cô một cái, một lúc sau ông mở ngăn kéo ra.
...
“Thế nào, giấy phép lái xe của tôi đâu?”
Sau khi từ nhà họ Thịnh đi ra, Thịnh Cảnh Tây nhảy nhót vui vẻ, trên mặt tràn ngập sự chờ mong, vừa cười vừa nói: “Giang Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt nhỏ bé à...”
“Được rồi, được rồi.” Giang Nguyệt hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu đã lấy được giấy phép lái xe rồi thì...”
“Thì sao?” Thịnh Cảnh Tây háo hức ngắt lời cô.
“Thì anh phải chở tôi một lần trên chiếc xe đó, rồi tôi sẽ cân nhắc có nên đưa giấy phép lái xe cho anh hay không.”
Lời của Giang Nguyệt cũng có lý: “Tôi muốn xác nhận xem có giống lời anh nói sau này sẽ chú ý an toàn hay không.”
“Không thành vấn đề.” Thịnh Cảnh Tây sảng khoái trả lời: “Đợi qua một thời gian nữa, tôi sẽ dẫn cô đến trường đua dạo chơi...”
Lời lớn của anh ta còn chưa dứt thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Nguyệt quét qua, Thịnh Cảnh Tây lập tức sửa lại: “Được rồi, để anh cho cô thấy sự hối cải của Thịnh Cảnh Tây tôi!”
“Nói ít làm nhiều là được rồi.”
Hai người đi vài bước, Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.
Đầu tiên cô khựng lại, sau đó nhanh chóng rời mắt: “Tôi hơi buồn ngủ rồi.”
Thịnh Cảnh Tây không biết sự xuất hiện của “người thứ ba”, anh ta chỉ vào chiếc xe cách đó không xa rồi búng tay: “Buổi tối nguy hiểm lắm, để tôi đưa cô về.”
Vừa đi được hai bước, phía sau là tiếng cửa xe mở ra.
Rõ ràng là không xoay người nhưng Giang Nguyệt như có giác quan thứ sáu mà phát giác ra có điều không ổn.
Cô biết rằng anh ta ở đó.
Đứng ngay phía sau cô.
Như một cái bóng.
Cuối cùng, Giang Nguyệt dừng hẳn lại, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, tôi muốn một mình...”
Thịnh Cảnh Tây vừa định mở miệng hỏi lý do thì đã thấy người đàn ông kia đứng sau Giang Nguyệt, anh ta liền hiểu ra vấn đề.
Giang Nguyệt muốn tâm sự cùng “tình lang” của cô.
“Ok, cô về đến nhà rồi thì gọi cho tôi.” Thịnh Cảnh Tây dặn dò cô một câu rồi nghênh ngang lên xe của mình.
Đều là đàn ông với nhau, đương nhiên Thịnh Cảnh Tây không ngốc, anh ta có thể nhận thấy ánh mắt đối địch từ phía người đàn ông kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT