Giang Nguyệt nói cô không dám chấp nhận tình yêu của anh?
“Cho nên thật sự tôi không muốn ở bên anh, cũng không muốn gả cho anh, càng không muốn tiếp nhận tình yêu của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, dường như đã hiểu ra điều gì đó: “Em lại muốn bỏ rơi tôi?”
Trái tim Giang Nguyệt chấn động.
Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, giống như đang tủi thân: “Anh cũng từng bỏ rơi tôi nhiều lần, bây giờ đến lượt tôi.”
Cuối cùng, cô gần như chạy trốn.
Sau khi lên xe, hốc mắt Giang Nguyệt ẩm ướt, chóp mũi đỏ lên, dường như đang cố kìm nén không cho nước mắt trào ra.
“Lái xe đi.”
Thịnh Cảnh Tây nhìn bộ dạng khốn khổ của Giang Nguyệt thì bĩu môi, túm khăn giấy nhét vào tay cô: “Đừng có tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt tôi, nhìn chỉ muốn đánh, tôi ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc lóc sụt sùi. ”
Giang Nguyệt lau mặt, ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt ai oán: “Vì sao không thể khóc? Tôi sẽ khóc, tôi sẽ khóc thật to!”
Thịnh Cảnh Tây: “... Được rồi, cô khóc đi, khóc to lên, lát nữa gặp bà nội cô cũng khóc, để cho bà lo lắng.”
Thật sự là không có biện pháp với cô, Thịnh Cảnh Tây vừa nói, vừa đưa khăn giấy vào lòng bàn tay Giang Nguyệt:
“Tôi nói cho cô biết, sao phải sợ bà già họ Tô kia? Sau này tôi làm chỗ dựa cho cô, cha tôi chuẩn bị đồ cưới cho cô, đến lúc đó người trèo cao không nổi chính là bọn họ, còn đến lượt bà già kia chỉ trỏ chắc!”
Giang Nguyệt lắc đầu, đương nhiên cô không sợ Tô Gia Lan.
Cô chỉ là không muốn để cho Tiêu Kỳ Nhiên vì mình mà cùng cha mẹ trở mặt thành thù, không muốn để cho anh lúc nào cũng bị mọi người nghị luận đàm tiếu, lại càng không muốn biến anh trở thành trò cười của thiên hạ.
Tiêu Kỳ Nhiên có thể chấp nhận như vậy, nhưng Giang Nguyệt thì không.
Lời của Tô Gia Lan thật sự rất khó nghe, nhưng suy nghĩ kĩ càng thì bà ta nói cũng không sai.
Hơn nữa bệnh song tính của cô càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi một lần phát bệnh, Giang Nguyệt đều có cảm giác ma quỷ sẽ đến bắt cô đi bất cứ lúc nào.
Giang Nguyệt không thể hứa hẹn với bất cứ ai rằng mình sẽ khống chế tốt cảm xúc bản thân, cũng không dám cam đoan sau này sẽ không bao giờ tiêu cực nữa, càng không thể xác định sau này mình có hành vi tự sát hay không.
Nếu một ngày nào đó cô đã quá tuyệt vọng với thế gian này, rồi lựa chọn âm thầm mà chết đi, vậy Tiêu Kỳ Nhiên thì sao, để cho anh ta một mình cô độc cả đời?
Hoặc giả thiết, sau này bọn họ kết hôn rồi có con, vậy đứa nhỏ thì làm sao bây giờ? Sẽ không có mẹ sau này sao?
Sự ràng buộc giữa người với người là động lực để giữ Giang Nguyệt lại, nhưng nó cũng có thể trở thành một hòn đá đè bẹp cô bất cứ lúc nào.
Cô sẽ sống trong đau đớn, hoặc chết để được giải thoát.
Cho đến bây giờ, Giang Nguyệt mới hiểu được câu nói kia của Kiều Cẩn Nhuận...
Sống cho những người yêu thương mình và sống cho những người mình yêu thương đều khó như nhau.
...
Xe chạy đến trước cửa nhà Trình Nghênh Xuân.
Giang Nguyệt đã điều chỉnh xong tâm trạng, cũng đã lau hết toàn bộ nước mắt trên mặt, ánh mắt đã trong suốt trở lại, ngoại trừ đầu mũi hơi đỏ lên thì không thể phát hiện ra cô mới khóc xong.
Giang Nguyệt nháy mắt, chớp chớp mi: “Bây giờ nhìn tôi có giống vừa mới khóc không?”
Thịnh Cảnh Tây nhìn cô trong chốc lát, giơ ngón tay cái lên chửi thề: “Mẹ kiếp, diễn xuất của cô quá tuyệt vời rồi!”
Hai người xuống xe đi vào trong, Trình Nghênh Xuân đang ở trong bếp nấu ăn, Thịnh Sóc Thành thì ngồi trên sô pha đọc báo.
Căn phòng ấm áp và tràn ngập bầu không khí gia đình.
“Về rồi à?” Thịnh Sóc Thành ngẩng đầu, lấy tay đẩy kính, giọng điệu bình thản: “Mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cảnh tượng này đẹp như một giấc mộng. Giang Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ, chóp mũi không hiểu sao lại bắt đầu chua xót.
Lần này là vì cảm động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT