Thân hình Tiêu Kỳ Nhiên thậm chí còn không dừng lại dù chỉ một chút.

Giang Nguyệt đã làm thủ tục xong, cô vừa từ trong cổng bệnh viện đi ra, gió lạnh đầu đông đã bắt đầu ập đến.

Mái tóc gãy vụn của Giang Nguyệt bị gió thổi bay tán loạn.

Thịnh Cảnh Tây chú ý tới Giang Nguyệt mặc ít, nên anh ấy thúc giục cô nhanh lên xe, đừng để gió thổi kẻo cảm lạnh.

Giang Nguyệt gật gật đầu, cô thở phào nhẹ nhõm, đầu vừa định nghiêng về phía cửa kính, thì rất nhanh cô lại dừng lại, vừa định nhấc chân muốn xuống bậc thang, thì phía sau vang lên một giọng nói.

“Tại sao không quay đầu lại?”

Bả vai Giang Nguyệt run rẩy, cô chậm rãi cứng ngắc xoay người lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ở nơi đó.

Anh mặc quần áo bệnh nhân, gió lạnh xuyên qua cơ thể anh, khiến vạt áo phồng lên.

Advertisement. Ngôn Tình Xuyên Không

Sắc mặt anh tái nhợt, tóc anh cũng rối loạn, trước mắt anh là một mảnh màu xanh đen, trên cằm cũng đã mọc ra lún phún râu.

Giang Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới, một người từ trước tới nay vốn luôn kiêu ngạo, tao nhã đường đường chính chính, làm sao lại có thể có dáng vẻ tiều tuỵ như hiện tại.

Hình như là anh chạy tới đây, lúc đứng ở đó, anh vẫn còn thở hổn hển, lồng ngực vẫn còn phập phồng.

“Em lại tính bỏ tôi lại một mình sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói, giọng nói bị gió thổi bay, trông anh rất bình tĩnh.

Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết.

Trên đường đi, trái tim anh cảm thấy nặng nề biết bao nhiêu, cảm giác hỗn loạn của anh mãnh liệt cỡ nào.

Khoảnh khắc khi anh thấy bóng lưng cô phía sau cửa kính, anh thậm chí còn muốn vươn tay ra bắt lấy cô.

“… Anh nên ở trong bệnh viện dưỡng thương cho tốt.”

Giang Nguyệt mím môi, ánh mắt cô nhìn đi chỗ khác: “Hiện tại tôi đã khoẻ, tôi có thể xuất viện rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: “Hôm qua em còn lén chạy vào phòng bệnh của tôi, hôm nay em lại quay đầu không nói một tiếng đã muốn đi, không phải là bỏ lại tôi, thì còn có thể là cái gì?”

“Không phải.” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận.

“Không phải?” Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại một chút, anh nhìn cô: “Giang Nguyệt, tối hôm qua chúng ta còn chưa nói chuyện xong, em còn chưa nói cho tôi đáp án.”

Hô hấp của Giang Nguyệt có chút căng thẳng.

Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng anh ta đã đoán được hơn phân nửa, vỗ vỗ vai Giang Nguyệt nói: “Tôi lên xe trước, cô nói chuyện xong thì nhanh lên xe nhé.”

Giang Nguyệt gật đầu, cô cũng muốn nói chuyện riêng với Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới hành động thân mật của Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Anh muốn hỏi, nhưng anh biết đây không phải là thời điểm thích hợp.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta không phải đã nói xong ở Hoa Thành rồi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên đội gió từng bước tới gần cô, anh bình tĩnh chất vấn cô:

“Em sẽ không để cho tôi chờ quá lâu, không phải sao, tại sao em lại không giữ lời?”

“Hôm đó tôi đến sân bay sớm, nhưng tôi không ngờ sẽ xảy ra tai nạn.”

Giang Nguyệt cúi đầu, cô chỉ trả lời câu hỏi bề ngoài của anh: “Bây giờ tôi đã khá hơn rồi. Hơn nữa tôi cũng rất bận, chỗ Thượng Trạch Văn còn cần tôi đến làm chứng, bây giờ tôi muốn đi ăn cơm cùng với bà Trình, để cho bà cụ yên tâm, tôi còn có rất nhiều việc phải làm…”

“Nhưng hôm qua em nói là lo lắng cho tôi.”

Sau khi nghe cô giải thích lộn xộn, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp mở miệng ngắt lời cô: “Hôm qua em còn nói là lo lắng cho tôi, tại sao hôm nay lại thay đổi chứ?”

“Nguyệt Nguyệt, em đừng diễn với tôi, cũng không nên đối xử với tôi lúc lạnh lúc nóng, chỗ này của tôi sẽ rất đau.”

Anh vừa nói, vừa dùng tay vuốt ngực: “Em đối xử với tôi như vậy, chỗ này của tôi rất đau.”

Giang Nguyệt biết, nơi đó có một lưỡi dao 2cm.

“Em sẽ không đột nhiên trở nên như vậy, thật sự là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho tôi biết đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play