Nghe giọng nói ngọt ngào từ đầu bên kia ống nghe, ngực Giang Nguyệt đột nhiên thắt lại.

Cô ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, im lặng vài giây mới chậm rãi mở miệng: “Tiêu Kỳ Nhiên đang tắm.”

Không có thăng trầm trong giọng điệu, tựa như chính chủ tuyên bố chủ quyền.

Tần Di Di ở đầu dây bên kia hiển nhiên bị dọa sợ, hờn dỗi cùng vui vẻ vừa rồi bị quét sạch, trở nên lắp bắp: “Vậy… vậy em cúp máy trước, chúc chị Giang Nguyệt ngủ ngon.”

Ngữ điệu Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Chúc ngủ ngon, ngủ sớm một chút.”

Cô vừa đặt điện thoại xuống, tiếng nước trong phòng tắm liền ngừng lại, người đàn ông quấn một chiếc khăn tắm đi ra, đầu còn chưa khô hẳn, sợi tóc còn hơi ẩm ướt, lộ ra nửa người trên cường tráng.

“Vừa rồi đang nói chuyện với ai?” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn mặt Giang Nguyệt, hơi híp mắt lại.

“Vừa rồi Tần Di Di gọi điện thoại cho anh.” Giang Nguyệt thành thật nói: “Tôi nói với cô ấy là anh đang tắm, không tiện trả lời.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lóe lên, giọng trầm xuống: “Vì sao không thông báo cho tôi, lại tự tiện nhận điện thoại?”

“Vừa rồi tôi đã gọi anh, nhưng tiếng nước trong phòng tắm quá lớn, anh không nghe thấy.” Giang Nguyệt lạnh nhạt, mặt không đổi sắc nói dối.

Tiêu Kỳ Nhiên không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua bàn tay có chút mất tự nhiên của cô, khẽ giễu cợt một tiếng:

“Vậy sao? Tôi còn tưởng cô cố ý để cho cô ấy biết chúng ta ở cùng một chỗ.”

Giang Nguyệt ngẩn ra, lại lập tức giải thích: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Không có tâm tư gì tiếp tục so đo chuyện này với cô, Tiêu Kỳ Nhiên để cô sấy tóc cho mình.

Giang Nguyệt cố gắng chống đỡ buồn ngủ, cầm máy sấy tóc đi tới trước mặt anh, vừa dùng tay vò tóc anh, vừa nhẹ nhàng sấy khô cho anh.

Tóc cô còn chưa kịp sấy khô, người đàn ông đã nóng nảy đè tay cô, ôm lấy hai chân cô, vác cô lên vai đi vào phòng ngủ.

Giang Nguyệt ngã vào chiếc giường lớn mềm mại quen thuộc, bàn tay to của người đàn ông trực tiếp nhẹ nhàng vươn vào, theo ống quần của cô sờ lên, lòng bàn tay thô ráp từng chút một trở nên nóng rực.

Sau khi cởi quần áo trên người, hơi thở lạnh lẽo của của Tiêu Kỳ Nhiên phả vào mặt, khiến da thịt Giang Nguyệt nổi lên một trận rùng mình.

Hôm nay, anh kiên nhẫn lạ thường.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến, dưới sự thao túng của người đàn ông, đôi mắt quyến rũ của cô giờ phút này bởi vì tình dục mà càng thêm quyến rũ.

Hai má ửng hồng, giọng nói ngắt quãng tràn ra trong cổ họng, giống như là ẩn nhẫn, lại giống như là đang phát tiết.

Kẻ chủ mưu thản nhiên tiếp tục hành vi vô liêm sỉ của mình, ngón tay thoăn thoắt lướt qua, mặc cho người dưới thân từng chút mềm nhũn thành một vũng nước.

Giọng nói của anh hiếm khi trầm thấp ôn nhu, triền miên, còn như có như không cười một tiếng, giọng điệu cũng như cưng chiều:

“Nguyệt Nguyệt, tiếng nước của cô cũng không nhỏ chút nào đâu.”

Cũng có những lúc anh thân mật và dịu dàng với cô, chẳng hạn như lúc này.

Lông mi Giang Nguyệt run lên, xấu hổ muốn chui vào khe đất.

Có lẽ vì phản ứng của Giang Nguyệt rất thành thật, tâm tình Tiêu Kỳ Nhiên cũng thay đổi, trở nên rất vui vẻ. Anh đợi đến khi cô hưởng thụ xong mới ngừng chơi, dần dần đi vào vấn đề chính.

Trong không khí ẩm ướt và nhớp nháp, tản ra hơi thở ái muội, người đàn ông ôm eo cô, ngón tay không nhẹ không nặng.

Làn da trắng mịn như tuyết, vòng eo mảnh khảnh rất dễ dàng lưu lại vết ngón tay, từng mảng màu tím hồng, giống như hoa mai nở rộ bên hông.

Nửa đêm trời đổ mưa, tiếng thở dốc của cô hoà vào tiếng mưa rơi tí tách.

Chờ người đàn ông không ngừng đòi hỏi xong, cô mệt mỏi cuộn mình dưới chăn, nhướng mi nhìn người đàn ông đã rút lui và rời đi.

Anh đi tắm, đến bên cửa sổ xem thời tiết một chút. Có lẽ do bên ngoài mưa quá lớn, anh nhíu mày, trở lại giường, hiếm khi qua đêm với cô.

“Đêm nay, không trở về à?” Dư vị còn chưa hết, nhưng trong giọng nói của cô vẫn có một chút mê hoặc trong vô thức.

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng người, đưa lưng về phía cô, thản nhiên nói: “Trời sắp sáng rồi.”

Giang Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của người đàn ông, cố ý tỏ ra bình thản, tùy ý hòi: “Lần này anh định chơi bao lâu?”

Cô đang nói về Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nhiên không lên tiếng, một lúc sau mới chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy: “Ai nói với cô, lần này là tôi chơi đùa?”

Giang Nguyệt cứng đờ.

Tiêu Kỳ Nhiên không nhìn cô nhiều, anh cũng thản nhiên không kém, nhưng giọng điệu rõ ràng mang theo ý cảnh cáo: “Cô ấy rất ngoan, không giống những người khác.”

Những người khác?

Hiểu rồi, thì ra “những người khác” trong lời nói của anh, là Giang Nguyệt cô.

Giang Nguyệt chậm lại vài giây, tim như bị chặn lại, cảm giác chua xót kia bắt đầu khuếch tán, lan ra toàn thân.

Cuối cùng, cô giả bộ lãnh đạm nhắm mắt lại: “Biết rồi, ngủ thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc, ánh mắt cũng lạnh xuống, giữa hai hàng lông mày càng thêm u ám nồng đậm.



Mặc dù tối hôm qua đã làm rất muộn, nhưng đồng hồ sinh học của Giang Nguyệt vẫn đánh thức cô dậy sớm.

Cô xoa huyệt thái dương đang nhức nhối vì thiếu ngủ, nhìn khoảng trống bên cạnh, tự cười nhạo bản thân rồi lết vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã ngồi trong phòng khách ăn sáng, cô sửng ra một chút.

“Anh… Anh vẫn chưa đi à?”

Tay Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Đuổi tôi?”

Giọng Giang Nguyệt cũng thanh đạm không kém: “Không có, chỉ là không ngờ anh có thể ở cùng tôi lâu như vậy.”

Sự ái muội thân mật tối qua dường như không tồn tại, hai người vẫn duy trì cảm giác chừng mực ở khoảng cách nhất định.

Tiêu Kỳ Nhiên khí chất thanh quý, lúc ngồi trên ghế chậm rãi ăn sáng, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một loại khí chất độc đáo từ trong ra ngoài.

Giang Nguyệt mím môi, cũng kéo ghế ngồi xuống ăn sáng.

Kính koong!

Bầu không khí thoải mái hiếm có đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa.

Sáng nay không có lịch trình, chị Trần trước khi đến gặp sẽ gọi điện thoại trước, không thể là người của chị ấy.

Tiêu Kỳ Nhiên bình thường chỉ có một mình, nhất là khi anh ấy đến chỗ cô, không ai dám tới quấy rầy hắn.

Giang Nguyệt liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, hắn giống như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục ăn sáng.

Thấy thế, Giang Nguyệt đành phải đứng dậy mở cửa.

Tần Di Di đứng trước mặt cô, trên mặt tràn ngập nụ cười ngây thơ hồn nhiên: “Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng!”

Phong cách ăn mặc của Tần Di Di tràn ngập không khí trong khuôn viên trường, lớp trang điểm cũng ngọt ngào, tinh tế. Toàn thân còn tản mát mùi dâu tây.

Trái ngược hoàn toàn với Giang Nguyệt đang mặc đồ ngủ, gương mặt giản dị.

Giang Nguyệt đứng tại chỗ, vốn định mở miệng chào hỏi, nhưng ánh mắt cô nàng lại không ngừng liếc vào bên trong.

Giang Nguyệt nhướng mày, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tần Di Di nghe được trong giọng nói của Giang Nguyệt không vui, nhưng vẫn làm bộ như không nhìn ra, tươi cười ngọt ngào:

“Hôm qua Tiêu tổng nói, từ hôm nay trở đi, chị Giang Nguyệt sẽ dạy em múa cổ điển. Em muốn biểu hiện tích cực một chút, nên liền tới tìm chị ạ.”

Nói xong, cô nàng cúi đầu nhìn thấy đôi giày da của nam đặt ở cửa chính, ngạc nhiên hỏi:

“Chị Giang Nguyệt, bạn trai chị ở bên trong sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play