“Nguyệt Nguyệt, tuy rằng tôi rất không muốn dùng cách này để đòi thưởng.” Tiêu Kỳ Nhiên nói, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô:
“Tôi bị thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ hiện tại có thể yêu cầu một chút lợi ích đúng không?”
Âm thanh của anh mang theo ý cười: “Tôi biết phương pháp này có chút lợi dụng người khác, thậm chí có thể bị nghi ngờ bán thảm, nhưng tôi quả thực hơi... thiếu kiên nhẫn.”
Suy nghĩ của Giang Nguyệt đột nhiên biến mất.
Vốn dĩ cô chỉ muốn lẻn tới thăm Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng không nghĩ tới anh sẽ tỉnh lại chứ đừng nói đến việc anh sẽ hỏi cô câu hỏi này.
Advertisement
Truyện được đăng tại ứn g dụng Re ad Me hoặc metruyenhot.
Giang Nguyệt im lặng, mặc dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông.
Anh đang chờ đợi một câu trả lời từ cô.
Cô hít sâu vài hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi sẽ không tùy tiện đồng ý ở bên bất kỳ ai, trừ khi đối phương xác định cưới tôi.”
Advertisement
“Chỉ cần em bằng lòng, hôn lễ thậm chí có thể ấn định vào ngày mai.” Ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta rất khó hoài nghi tính chân thật trong lời nói của anh.
“Anh đừng nói giỡn...”
“Nguyệt Nguyệt, em không phải ngày đầu tiên quen biết tôi, em biết đấy, tôi chưa bao giờ thích nói giỡn.”
Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời.
Cô mở miệng định nói thêm gì nữa nhưng cúi đầu xuống, thấy màn hình điện thoại trong túi sáng lên, Giang Nguyệt lấy ra nhìn xem, là tin nhắn của Thịnh Cảnh Tây.
[Thịnh Cảnh Tây: Còn năm phút nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc gặp với tình lang của cô đi.]
Giang Nguyệt:...
Đôi khi, cô thực sự nghi ngờ rằng mình đang trao đổi mật mã với một đặc vụ.
“Tôi đi trước, có chuyện gì chờ anh khỏe lại rồi chúng ta nói tiếp.”
Giang Nguyệt cúi đầu, tách từng ngón tay của Tiêu Kỳ Nhiên ra rồi vội vàng rời đi.
Trong phòng, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy ra ngoài, vô cớ đưa tay sờ ngực.
Anh có một cảm giác bất an.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy vừa rồi Giang Nguyệt muốn từ chối anh?
Ảo giác.
Nó phải là một ảo giác.
Nguyệt Nguyệt của anh không thể từ chối anh.
Anh đưa cô đi du ngoạn bằng thuyền, bắn pháo hoa, tạo cho cô rất nhiều sự lãng mạn và bất ngờ.
Cô sẽ không làm thế…
…
Trở lại phòng bệnh, Thịnh Cảnh Tây đang ngồi trên ghế, ung dung nhìn cô: “Thế nào, tôi đáng tin cậy chứ?”
Giang Nguyệt gật đầu: “Rất đáng tin cậy, dọc đường không có một bóng người, sao anh làm được vậy?”
Thịnh Cảnh Tây vuốt tóc trên trán, ra vẻ đẹp trai nói: “Tôi có diệu kế của riêng mình, cô không cần phải biết nhiều.”
Cái đuôi kiêu ngạo của anh ta sắp vểnh lên trời, Giang Nguyệt nhìn anh ta vài giây, lập tức đoán được cái gì: “Có phải anh đã dùng danh nghĩa chú Thịnh đúng không?”
Thịnh Cảnh Tây: “...”
Nụ cười đắc ý trên mặt anh ta cứng lại, nhanh chóng nói thêm: “Mèo đen hay mèo trắng không quan trọng, chỉ cần bắt được chuột là mèo tốt rồi.”
Anh ta không muốn thừa nhận mình đã tiết lộ thân phận là con trai nhà họ Thịnh, nói muốn tán gẫu với Tô Gia Lan, lúc này mới miễn cưỡng đuổi được người đi.
Nhưng Thịnh Cảnh Tây là một tay đua thì có thể trò chuyện bao lâu chứ? Chẳng qua là ngoài mặt giả vờ thân thiết với Tô Gia Lan, nói về kinh nghiệm mấy năm qua của mình, sau đó bịa ra vài câu rằng Thịnh Sóc Thành cố ý muốn hợp tác với nhà họ Tiêu.
Thịnh Cảnh Tây gửi tin nhắn đó vì anh ta thực sự không có gì để nói.
“Dù sao thì tôi cũng đã giúp cô đuổi người đi. Còn cô thì sao, hẹn hò có thuận lợi không, có gặp người đó không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT