*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dường như làm như vậy, có thể làm cho cuộc sống nhàm chán có thể có nhiều niềm vui hơn.

Anh đã nói: “Cảm thấy quá nhàm chán, vậy nên muốn nuôi một bông hoa để chơi.”

Nhưng một bông hoa làm sao có cảm xúc? Một bông hoa sẽ khóc, sẽ cười, biết tức giận và buồn bã sao?

Giang Nguyệt không chỉ thể hiện ra tất cả tình cảm mà còn tạo ra những bất ngờ khiến anh ngạc nhiên.

Ví dụ như một ngày sau đó, Hoàng tổng nghênh ngang tìm “bóng hồng” của Tiêu Kỳ Nhiên, kết quả khi bị đuổi đi, Giang Nguyệt không hề giữ lịch sự mà giơ ngón tay thối vào mặt õng ta.

Cô quá táo bạo và kiêu ngạo.

Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy mới lạ, vì vậy anh bắt đầu đưa cô đến nhiều nơi hơn nữa, cò là người tình, nhưng cũng là công trình đáng tự hào nhất của anh.

Cô là một bòng hồng do chính tay anh nuôi dưỡng, được anh dùng chính tay mình tỉ mỉ vẽ ra từng nét một.

Giang Nguyệt mạnh mẽ nở rộ trong lĩnh vực sở trường của mình, cô giành được giải thưởng biểu diễn hết lần này đến lần khác, giống như tìm thấy kho báu mà chạy đến trước mặt anh để nghe lời khen ngợi.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói cho cô biết sau này sẽ càng ngày càng thăng hoa.

Anh hoàn toàn chìm đắm bản thân ở trong đó.

Thế nhưng mọi điều tốt đẹp đều kết thúc trong một buổi họp mặt gia đình.

Tô Gia Lan nói bóng nói gió hỏi anh, có phải gần đây bên cạnh có một người phụ nữ hay không.

“A Nhiên, mẹ giúp con hỏi thăm rồi, xuất thân của cô gái kia không tốt lắm, có một ông bố ham mê cờ bạc và một người mẹ vong ân phụ nghĩa. Mẹ còn nghe nói gần đây con giúp em trai của cò ta trả nợ à?”

“Bây giờ con là đàn ông, mẹ hiểu một số nhu cầu cơ bản của con, nhưng con cũng phải nhớ rõ ràng, nếu như con và người phụ nữ có gia thế như vậy ở bên nhau, mặt mũi của gia đình này còn để được ở đâu?”

“A Nhiên, mẹ làm bất cứ điều gì cũng đều là vì tốt cho con. Thân phận của con rất tôn quý, không thể để cho người như vậy biến họ Tiêu chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ được, con có hiểu không?”

ít If

Tiêu Kỳ Nhiên nghe vậy thì tái xanh mặt đi.

Đó là lần đầu tiên anh nổi giận vỏ cớ với Giang Nguyệt.

Khi đó Giang Nguyệt vừa mới quay xong cảnh hôm đó, giống như bình thường ngồi lên xe riêng của cô quay về Thụy Uyển.

Cô vẫn phấn chấn như thường lệ kể cho anh nghe từng chút còng việc của mình trên trường quay, nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng.

Cho đến một khoảnh khắc, anh bỗng nhiên nói một câu: “Giang Nguyệt, cô nên suy nghĩ thật kỹ, chỉ với thành tựu của em bây giờ, rốt cuộc có xứng với tòi hay không.”

“Sao luôn lải nhải nhiều như vậy?”

“Làm tốt bốn phận của mình đi, Giang Nguyệt.”

Bùm, nó giống như một cây gậy đầu tiên đánh thẳng vào trái tim cô.

Đúng vậy, mấy ngày gần đây sống quá tốt, Giang Nguyệt suýt nữa cũng sắp quên mất, vào đêm mưa lớn đó, ở phía sau chiếc xe kiều diễm đó, vào đêm không ngủ đó.

Cô đã thỏa thuận với anh ta.

Họ không yêu nhau, chỉ có sự trao đổi công bằng.

Anh ta đưa tiền, còn cò sẽ cho anh ta sắc, và đó là tất cả.

Vì thế sau đó, Giang Nguyệt càng ngày càng trầm mặc ít nói.

Chuyện đó kéo dài bao lâu?

Lâu đến nỗi ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhớ nổi, anh chỉ là một ngày nào đó bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện cò gái nhỏ quật cường ngẩng đầu, kiêu ngạo mà giơ ngón tay thối mặt người khác kia, đã hoàn toàn biến mất.

Cô chỉ biết gọi anh một cách máy móc là “Tiêu tổng”.

Mặc dù lúc ở trên giường cũng sẽ có thời khắc động tình, nhưng cũng ngắn ngủi đến đáng thương, làm cho anh cảm thấy mình mới là người hầu hạ cô.

Vì vậy, tâm trạng của anh càng ngày càng xuống dốc.

Nhưng Giang Nguyệt đã không thể quay lại nữa.

Anh đã hoàn toàn đế vuột mất cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play