Sau khi nói xong, Giang Nguyệt nhìn thẳng vào Tiêu Kỳ Nhiên, chờ đợi câu trả lời của anh.
Đôi mắt kia rất sâu, giờ phút này màu mực cuồn cuộn, ngũ quan tuấn mỹ lúc này cũng lạnh lùng u ám, nhìn không ra được cảm xúc.
"Có thể." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng: "Chỉ cần cô chịu được áp lực cường độ cao."
Nghe được lời cảnh cáo trong lời nói của anh, Giang Nguyệt không hề lo lắng mà còn cười, khóe môi hơi nhếch lên, không chút sợ hãi.
"Nếu Tiêu tổng đã đáp ứng, vậy tôi liền ký."
Trên mặt vẫ duy trì nụ cười, Giang Nguyệt lại một lần nữa cầm lấy hợp đồng, không có một chút do dự mà ký tên lên đó.
Lúc cô cúi đầu ký tên, một sợi tóc bên tai rũ xuống, sườn mặt lạnh lùng cao ngạo, đã có chút dáng dấp của người ở địa vị cao.
Cô đã quá mệt mỏi với việc trở thành một con chim trong lồng rồi.
"Cám ơn trợ lý Trương đã chạy một chuyến." Giang Nguyệt trả lại hợp đồng cho Trương Nghị, chân thành cười: “Lần sau có cơ hội, tôi mời anh ăn cơm.”
Giang Nguyệt lại gọi Tiểu Diệp vào, phân phó hai câu.
Rất nhanh, Tiểu Diệp xách theo một hộp quà bằng gỗ tinh xảo tiến vào, Giang Nguyệt trân trọng đưa cho Trương Nghị:
“Đây là một ít trà phương Nam mà tôi đã nhờ bạn bè gửi tới, có công hiệu làm mạch máu hoạt động tốt hơn, nhờ trợ lý Trương gửi cho Thịnh tổng giúp tôi nhé.”
Trương Nghị không từ chối, mỉm cười nhận lấy: “Thịnh tổng còn nói trước là quà của bạn nhỏ đưa thì nhất định phải nhận rồi.”
“Đó và vinh hạnh của tôi.” Giang Nguyệt lộ ra nụ cười hiểu ý.
Giang Nguyệt đưa Trương Nghị đến cửa công ty, sau khi nhìn anh lên xe rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Để đối phó với nhóm người này, cần phải có 800 cái đầu mới đủ.
Giang Nguyệt cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi, ấn mi tâm rồi quay trở lại công ty, lại phát hiện ánh mắt mọi người đều khác đi.
Tần Di Di sắc mặt càng thêm khó coi, buồn bực ngồi ở một chỗ không nói lời nào.
Tiểu Diệp còn đang nói chuyện phiếm với những người khác trong công ty, giọng nói còn cố tình cao lên:
"Chị Giang Nguyệt giúp Gian San có được tài chính trong vài phút, không giống như một số người chỉ có thể dựa vào đàn ông để giả vờ đáng thương."
Sắc mặt Tần Di Di càng đen hơn.
“Tiểu Diệp.” Giang Nguyệt nhíu mày: “Đều là người cùng công ty, đừng nói như vậy.”
“Chị Giang Nguyệt, em đâu có nói sai đâu.” Tiểu Diệp bĩu môi, lon ton chạy đến bên cạnh cô, lại nói:
"Không phải sao? Ai biết được người đàn ông ngày nào đó liền thay lòng đổi ý, đến lúc đó, còn không giống như thứ rác rưởi, bị một cước đá đi à.”
"Còn nói nữa thì trừ tiền lương của em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT