Nếu như không phải lúc đó Bạch Hạc giới thiệu và năn nỉ, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không bao giờ để Giang San ký hợp đồng với Ngu Vãn.

Dù có ngốc hơn nữa, anh vẫn có thể nhận ra Giang Nguyệt để ý chuyện của Ngu Vãn.

Huỷ hợp đồng vừa vặn anh có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ.

“Sao anh không hỏi em lý do vì sao hủy hợp đồng?” Nụ cười của Ngu Vãn có chút yếu ớt, khóe môi thậm chí còn cay đắng:

“Em còn chưa đến lúc hết hạn hợp đồng mà.”

Advertisement

“Đối với tôi điều đó không quan trọng.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh và thờ ơ:

“Nếu cô xác nhận huỷ hợp đồng xong xuôi rồi thì đi chào hỏi các nhân viên khác đi. Mọi chuyện cứ theo đúng quy trình.”

Sự mất kiên nhẫn trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt, anh bực bội gõ tay lên bàn:

“Nếu không có chuyện gì thì đi ra ngoài ngay đi, tôi còn có việc phải làm.”

Advertisement

“Anh thật đúng là tuyệt tình!” Ngu Vãn khịt mũi, cười càng lớn hơn, bờ vai và cả người run run:

“Mọi chuyện giữa chúng ta, anh có thể dễ dàng quên sạch sẽ như vậy sao?”

Ngu Vãn gần như rơi nước mắt trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.

Nhưng điều mà Tiêu Kỳ Nhiên đang nghĩ lúc này chính là khoảnh khắc Giang Nguyệt cầm điện thoại, đỏ hoe mắt nói rằng anh có rất nhiều kỷ niệm với những người phụ nữ khác.

“Cô không nói thì suýt nữa tôi cũng quên.” Anh vốn không có ý định hút thuốc, nhưng vẫn bực bội ấn bật lửa:

“Nội dung tài khoản blogger mà cô tạo trước đây, bây giờ cũng nên xóa đi rồi.”

Ngu Vãn chết lặng tại chỗ.

“Lúc ấy là để lừa gạt những lão già kia, dù sao những thứ đó đều là giả, không cần thiết phải giữ lại để làm gì.” Anh nhếch môi nói thêm:

“Hơn nữa, cô ấy nhìn thấy sẽ không vui.”

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Ngu Vãn giật giật khóe môi, cười cợt cảm khái: “Cho dù bây giờ anh thấy cô ấy trẻ tuổi xinh đẹp, nguyện ý làm mọi thứ để cô ấy vui vẻ. Nhưng qua vài năm nữa, cô ấy cũng sẽ già đi như em, đến lúc đó anh vẫn sẽ vứt bỏ cô ấy như bỏ rơi em mà thôi.”

Cô ta căn bản không tin Tiêu Kỳ Nhiên sẽ thật sự thích Giang Nguyệt.

Một người bình thường, không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, cho dù hiện tại anh đối xử tốt với cô ta đến đâu cũng chỉ là lòng tham muốn chiếm lấy thân thể của cô mà thôi.

Làm sao một gia đình giàu có lại có thể yêu một con diễn viên được?

Cô tiến lên một bước, thăm dò nói: “A Nhiên, không có gì là vĩnh viễn, nhan sắc sẽ phai tàn theo thời gian, tuổi trẻ rồi cũng sẽ đến lúc già nua. Cuối cùng, anh cũng sẽ chỉ chung sống với một người phụ nữ.”

“Em đã ở bên anh lâu như vậy, em mới là người hiểu anh nhất, em mới xứng đáng làm người đó…”

“Ngu Vãn.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng mở miệng, cũng lười nghe cô nói: “Tôi không có tâm trạng tranh luận ‘cái gì là vĩnh viễn’ với cô.”

“Hơn nữa, cô làm sao biết cô là người hiểu rõ tôi nhất?” Anh cúi đầu, hít một hơi thuốc, rồi nhả khói:

“Nếu cô thực sự hiểu tôi, thì cô nên biết, hiện tại trong lòng tôi chỉ có duy nhất một mình Giang Nguyệt.”

“Anh nói dối!” Thân thể Ngu Vãn bắt đầu phát run, vừa khóc vừa cười:

“Anh không thể nào yêu một người phụ nữ như cô ta được. Cô ta chẳng có gì cả, cô ta chẳng đáng một xu, cô ta chỉ là…”

“Đủ rồi!”

Lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hút thuốc cũng không thể giảm bớt phiền não của anh, lạnh lùng nói:

“Trước giờ tôi chưa từng yêu cô. Câu này tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây?”

Ngu Vãn nhìn gương mặt tuấn lãng của nam nhân trước mặt, thời cảm thấy vô cùng xa lạ.

Cứ như thể cô chưa từng quen biết anh ta trước đây vậy.

Đôi tay buông thõng bên hông cô run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo:

“Em vì anh mà cố trốn thoát khỏi tên ác quỷ Thượng Trạch Văn kia, để có thể bên cạnh anh. Em yêu anh rất nhiều, nhưng anh nói anh chưa bao giờ yêu em?”

“Cô cũng chỉ vì chính mình thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe hết lời cô ta nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play