*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điều này làm cho tất cả lý do chuẩn bị tốt của Ngu Vãn đều không thể thi triển, đành xấu hổ ngậm miệng lại.
“Ăn tối à?” Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có Giang Nguyệt, hoàn toàn không chú ý tới đối diện còn ngồi một người khác.
Vốn là muốn ăn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có khẩu vị.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, nhẹ giọng trả lời anh: “Tôi chưa ăn, chỉ đang nói chuyện phiếm với Ngu tiểu thư thôi.”
Sắc mặt anh trầm xuống trong giây lát, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, anh hơi nghiêng người sang một bên, gật đầu xem như chào hỏi.
“A Nhiên.”
Lúc này, câu xưng hô kia của Ngu Vãn mới có thể nói ra miệng, nhưng đã không còn tự nhiên hào phóng như trước nữa:
“Anh mới từ Vienna trở về, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Cô ta cố gắng thể hiện sự chu đáo và ân cần: “Trông anh có vẻ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, bất ngờ đáp lại lời Ngu Vãn: “Đúng là rất mệt mỏi.”
Giọng nói của anh rõ ràng có chút khàn khàn, ánh mắt rất nhanh chuyển về trên người Giang Nguyệt, khóe môi khẽ nâng lên:
“Chỉ có nhìn thấy cô ấy mới có thể tính là nghỉ ngơi, cho nên tôi lập tức chạy tới đây.”
Tư thái của hắn thật sự rất tùy ý, nghe có vẻ như anh ấy đang nói điều gì đó rất bình thường. Nhưng chỉ cần cẩn thận nghe một chút, là có thể nghe ra đây là lời tán tỉnh.
Ngu Vãn lập tức cứng đờ tại chỗ, độ cong khóe môi cũng giống như bị đóng băng.
Trong nháy mắt, vành tai của Giang Nguyệt nóng bỏng.
…
Không đợi thức ăn đưa lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã mang theo Giang Nguyệt rời đi. Trước khi đi anh còn giúp Ngu Vãn tính tiền, để cho một mình cô ta chậm rãi ăn.
Ngay cả thêm một câu anh cũng không muốn nói, vẫn là Giang Nguyệt cùng Ngu Vãn nói một tiếng tạm biệt.
Trơ mắt nhìn Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi nhà hàng, Ngu Vãn ngồi trên ghế, nhìn thức ăn đầy bàn, thân thể không khống chế được phát run.
Cô ta cảm thấy một sự sỉ nhục thật lớn.
Vừa rồi tư thái cao cao tại thượng của Ngu Vãn ở trước mặt Giang Nguyệt, toàn bộ trở thành thanh kiếm sắc bén bắn ngược lại về phía cô ta.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng là cô và Tiêu Kỳ Nhiên ở cùng một chỗ trước, rõ ràng năm đó là cô bỏ rơi anh. Dựa vào cái gì mới chỉ có qua vài năm, anh lại có thể yêu người khác dễ dàng như vậy?
Trong lòng Ngu Vãn có luồng suy nghĩ, một cái đang liều mạng kêu gào “Những thứ này đều không phải là thật”.
Nhưng cái khác lại cực kỳ thanh tỉnh, biết được ánh mắt thâm tình ôn nhu của Tiêu Kỳ Nhiên, từ trước đến giờ cũng chưa từng dừng lại trên người cô.
Nhưng càng tỉnh táo, cô lại càng không lý trí.
Ghen tị và oán hận, gần như đốt cháy Ngu Vãn.
…
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tiết An nhanh trí, nhìn thấy Tiêu tổng nhà mình cùng Giang Nguyệt lên xe, cậu lập tức nhanh tay lẹ mắt đặt vách ngăn xuống.
Cái gì không nên nhìn thì không nhìn. Cái gì không nên nghe thì không nghe!
Xe chạy rất êm, Giang Nguyệt cũng không hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng, trong lòng Giang Nguyệt có một loại cảm giác sảng khoái không giải thích được.
Nhưng loại cảm giác này, lại có chút làm cho cô cảm thấy mình không quá quang minh lỗi lạc, giống như là tiểu nhân đắc chí, người xấu.
Khả năng cách âm của Maybach rất tốt, khi hạ vách ngăn xuống, hàng ghế trước và hàng ghế sau sẽ chia làm hai không gian, không ai quấy rầy được ai.
Không gian nội thất của xe nhỏ và khép kín, rất thuận tiện cho anh khi thực hiện những động tác nhỏ.
Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất vui vẻ làm điều đó.
“Sao đột nhiên lại đi ăn cùng cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên thấy đầu óc Giang Nguyệt đang lơ đãng, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình:
Lúc hai tay ôm được cô, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy vất vả bôn ba của mình đã được đền đáp, cảm giác sung mãn khi ôm cô khiến khoảng trống trong lòng anh dần dần được lấp đầy từng chút một.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, có chút tức giận khó hiểu: “Cô ấy chủ động hẹn tôi, còn nói giúp anh rất nhiều lời tốt đẹp.”
“Nói giúp tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên bất ngờ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Cô ta có lời tốt đẹp gì để nói?”
Giang Nguyệt cũng không nghĩ tới, chỉ mở miệng nói: “Nói anh là người chính trực, trong chuyện tình cảm rất tận tâm, thâm tình. Ngay cả mẫu người anh thích cũng chưa bao giờ thay đổi.”