Tiêu Kỳ Nhiên cũng đi theo xuống xe, lúc đi ngang qua Tiết An thanh âm thản nhiên:
“Lần sau để ý một chút, tài xế khác ai cũng thông minh hơn đồ ngốc nhà cậu.”
Tiết An trong lòng âm thầm khóc than, thời buổi này thật không dễ kiếm sống.
...
Hai má Giang Nguyệt còn nóng, quẹt thẻ phòng vào phòng liền gọi tên Tĩnh Nghi: “Tĩnh Nghi. Chị về rồi!”
Trong phòng yên tĩnh, Tĩnh Nghi không ở trong phòng.
Giang Nguyệt một bên lấy mu bàn tay dán lên mặt để hạ nhiệt cho mình, một bên từ trong túi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tĩnh Nghi.
Giang Nguyệt gọi vài cuộc điện thoại liên tiếp, Tĩnh Nghi đều không nghe máy.
Cuộc sống ở Vienna không quen thuộc, một cô gái nhỏ như Tĩnh Nghi đột nhiên mất tích vào ban đêm, Giang Nguyệt sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức muốn ra ngoài tìm nhân viên khách sạn.
Vừa mở cửa phòng liền bắt người đàn ông đang ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, giơ tay muốn gõ cửa lại buông xuống.
Không ngờ nhìn thấy anh, vẻ mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khẩn trương: “Sao anh lại lên đây?”
“Chỉ là tình cờ đi ngang qua.”
Hẳn là “tình cờ” cơ đấy!
Giang Nguyệt thu tay lại, mím môi vạch trần anh: “Lần đầu tiên tôi thấy người có thể “tình cờ” đi qua phòng khách sạn.”
Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc thản nhiên, lấy ra một cái thẻ phòng, chậm rãi giơ lên lắc lư trên không trung, chứng minh mình không phải đang nói dối:
“Tôi cũng trở về phòng, thật sự là trùng hợp đi ngang qua.”
Nhìn thẻ phòng cũng là khách sạn này, lòng bàn tay Giang Nguyệt nhất thời ẩm ướt:
“Anh cũng ở đây à?”
“Ừ.” Anh tùy ý đáp lại, nhìn dáng vẻ này của cô là muốn đi ra ngoài, lại hỏi: “Trễ như vậy em còn muốn đi đâu?”
“Không tìm thấy Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt lo lắng: “Tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi, không thấy cô ấy trả lời.”
Tiêu Kỳ Nhiên đem thẻ phòng của mình cất vào túi, bình tĩnh mở miệng: “Bây giờ tôi lập tức phái người đi tìm, em không cần lo lắng.”
“Camera được lắp ở mọi nơi trong khách sạn, rất nhanh có thể có kết quả thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, gõ vài cái trên màn hình.
Chỉ là một câu nói bình thản thôi nhưng lại làm cho Giang Nguyệt an tâm hơn rất nhiều.
Không quá năm phút đồng hồ, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, xem ra là nhận được tin tốt.
/Truyện đăng trên app metruyenhot.com.vn (IOS: metruyenhot.com.vn)/
Anh giơ điện thoại lên, cho Giang Nguyệt xem câu trả lời của quản lý khách sạn.
Hóa ra, một trong những tính năng đặc biệt của khách sạn này là một hồ tắm xông hơi cực lớn. Nửa tiếng trước, Tĩnh Nghi vừa mới cầm khăn mặt đi vào, là đi ngâm mình trong nước nóng.
“Cho nên cô ấy mới không thể nhận được điện thoại của em.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi:
“Trợ lý nhỏ của em không phải là bị mất tích, mà là đi hưởng thụ.”
Giang Nguyệt: "..."
Dù sao, Tĩnh Nghi không xảy ra chuyện gì cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ đã an tâm chưa?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên hướng về phía cô.
Rõ ràng là phòng của Giang Nguyệt, nhưng không hiểu sao giờ khắc này Tiêu Kỳ Nhiên lại tự nhiên xông vào, kề sát vào cô.
Giang Nguyệt từng bước khẩn trương lui về phía sau, ngay cả sau lưng mình sắp đụng vào cửa kính phòng tắm cũng không biết, chỉ lo nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên.
“Cảm ơn anh, nhưng hiện tại đã không còn sớm nữa…”
Cô nuốt khan, lời còn chưa dứt, ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên biến đổi, bước nhanh tới đặt tay sau đầu cô.
“Bụp”, lưng Giang Nguyệt đập vào cửa kính, nhưng vì có tay của Tiêu Kỳ Nhiên làm bệ chắn, cô đã không đập đầu vào kính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT