“Không có gì đặc biệt, là Fraser đặt giúp tôi, nói rất thích hợp với tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, rất kiên nhẫn trả lời:
“Tôi không quá để ý đến những chuyện này, chỉ là tên gọi mà thôi.”
Giang Nguyệt không nghĩ như vậy.
“Xerxes” trong tiếng Ba Tư mang ý nghĩa là “người cai trị”.
Cô đoán sở dĩ Fraser đặt như thế là bởi vì ngài thấy được đặc điểm tính cách của Tiêu Kỳ Nhiên cũng có nét tương đồng với cái tên này.
Công bằng mà nói, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự giống như một người thống trị độc tài, cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống, không cúi đầu trước bất cứ kẻ nào.
“Sao lại hỏi cái này, em thấy nó không dễ nghe à?”
Giang Nguyệt lắc đầu, thành khẩn trả lời: “Là bởi vì cảm thấy dễ nghe mới hỏi.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười vui vẻ, khó có cơ hội nghe cô khen ngợi, vì thế nhàn nhã trả lời cô:
“Chỉ cần em thích, sau này em cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Giang Nguyệt nghe vậy thì trong lòng có chút động tâm.
“Còn nữa, Hoàng hậu Tiana nói cho tôi biết, vòng cổ này là châu báu do mẫu hậu của ngài tự mình thiết kế, lễ vật trân quý như vậy, vì sao anh lại tặng cho tôi?”
Khi Tiana cười và kể cho cô nghe về lai lịch của chiếc vòng cổ, Giang Nguyệt cảm thấy làn da ở cổ sắp cháy, hận không thể lập tức tháo ra.
Tiêu gia năm đó từng thuận nước đẩy thuyền đưa qua một bộ danh họa của mẫu hậu Tiana, cái vòng cổ ngài tự mình thiết kế và gia công chính là quà đáp lễ.
Điều này đại diện cho tình nghĩa giữa Tiêu gia và hoàng gia, cũng đại biểu cho hoàng gia Vienna đối với hôn nhân hậu duệ của Tiêu gia.
‘Nếu Xerxes đã tặng cho cô, chứng tỏ rằng cô chính là chủ nhân của chiếc vòng quý giá này.” Tiana mỉm cười tiêu sái: “Anh ấy đã chọn cô rồi.’
“Love Duet” có nghĩa là “Hòa âm tình ái”.
“Khúc nhạc tình yêu nên do hai người cùng sáng tác.” Tiana là một người theo chủ nghĩa lãng mạn:
“Chỉ có một nửa còn lại hoàn hảo mới có thể hòa tấu nên một bản nhạc lãng mạn.”
Tiana thậm chí còn hào hứng dạy Giang Nguyệt cách thưởng thức chiếc vòng cổ cao quý này.
Ngoại trừ giá trị mà nó có ra, nhìn qua kính lúp, trên mỗi một viên kim cương đều được khắc lên một nốt nhạc, ghép lại với nhau dĩ nhiên là giai điệu của một bản nhạc.
“Là bản nào vậy?” Giang Nguyệt tò mò đặt câu hỏi.
Tiana cố tình úp mở mà trả lời: “Hãy hỏi Xerxes và anh ấy sẽ cho cô biết đáp án.”
…
Giang Nguyệt tò mò vô cùng, cô nhịn không được đành phải hỏi Tiêu Kỳ Nhiên: “Còn nữa, trên vòng cổ khắc bản nhạc nào vậy?”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhắm mắt, ngữ khí bình thản: “Đúng là Tiana đã nói với em mọi thứ.”
Tiana cái gì cũng nói, không giống như anh ta cái gì cũng không nói, cố ý giấu cô, nhất định phải chờ cô tự mình đi hỏi.
“Tặng cho em, là bởi vì cảm thấy em đeo vào là thích hợp nhất.” Tiêu Kỳ Nhiên nhấc mí mắt lên liếc cô một cái: “Chẳng phải em đã biết tên nó rồi đấy sao?”
Trên mặt Giang Nguyệt hiện ra tia ửng đỏ.
Là lời chúc phúc của Tiana, bây giờ Giang Nguyệt đã biết, cũng hiểu được ý nghĩa của vòng cổ, nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc là bản nhạc nào.
“Sau này sẽ cho em nghe.” Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười.
Giang Nguyệt không chịu buông tha cho anh: “Nhưng bây giờ tôi muốn biết.”
Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, rất quyết đoán cự tuyệt cô: “Hiện tại không được.”
Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Giang Nguyệt không có được đáp án mà cô mong muốn, trong lòng giống như có móng vuốt mèo cào, cô há miệng còn muốn hỏi: “Nhưng mà...”
“Nguyệt Nguyệt, tôi có hơi mệt.” Tiêu Kỳ Nhiên thở dài, ngón trỏ và ngón cái day day mi tâm:
“Từ đêm qua cho đến bây giờ, thời gian ngủ của tôi còn chưa nổi ba tiếng đồng hồ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT