Tiêu Kỳ Nhiên: “Vậy tôi muốn đòi một thứ.”

Không gian trong xe rất lớn, nhưng không khí lại rất loãng.

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, nhìn Giang Nguyệt một cách nghiêm túc: “Nếu như vậy, tôi muốn đòi em một thứ.”

“Cái gì…”

Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên kề sát vào cô, cúi xuống, ngay sau đó một nụ hôn rơi xuống môi cô.

Chỉ lướt qua rồi ngay lập tức rời đi.

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, nhất thời không biết phải nói gì.

“Bởi vì sẽ quá lâu không gặp, cho nên tôi muốn đòi em một nụ hôn.” Anh bất đắc dĩ nói: “Hy vọng em sẽ không cảm thấy khó chịu.”

Giang Nguyệt: “... Bây giờ anh nói có phải là quá muộn rồi không?”

"Vậy bây giờ xin lỗi cũng được." Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi: “Dù sao thứ tôi muốn, tôi đã có rồi.”

... Đồ vô lại!

Giang Nguyệt nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi muốn về nhà!”

Lúc cô nói chuyện mang theo chút nóng nảy, có vẻ đặc biệt đáng yêu, Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, lặng lẽ nhìn cô vài giây, nhỏ giọng nói:

“Lúc không thể nhìn thấy em tôi sẽ rất nhớ em.”

Anh ta dường như có thể đọc được suy nghĩ, và trực tiếp nói những gì Giang Nguyệt muốn nghe nhất suốt cả chặn đường đến giờ.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng lại dâng lên một cỗ ấm áp, cô rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ nhỏ giọng nói:

“Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Giang Nguyệt vốn là diễn viên ưu tú nhất, quản lý cảm xúc và biểu cảm cũng là hạng đỉnh cao, hiếm khi mắc khuyết điểm.

Thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn quên mất thói quen nghề nghiệp của mình, tâm tình chân thật biểu lộ không sót một chút, lời nói ra miệng cũng hoàn toàn không phòng bị.

Anh sẽ nhớ cô khi anh không thể nhìn thấy cô.

Mà cô cũng sẽ nhanh chóng trở về, bởi vì không muốn để cho anh nhớ nhung quá lâu.

“Sao thế? Là bởi vì em muốn gặp tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên bình thản hỏi.

Hắn giả ngu, rõ ràng biết rõ lời nói của cô giờ phút này đều là đang lờ mờ biểu đạt tình ý, nhưng vẫn muốn chính miệng cô thừa nhận.

Thật xấu xa!

Giang Nguyệt chỉ cảm thấy dái tai nóng như bị lửa đốt, mặt cũng nóng theo.

Cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn chạy trốn, mở cửa xe chạy ra ngoài:

“Tôi đi trước, tạm biệt!”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt rời đi, sau khi xác định cô sẽ không quay lại, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

Mấy ngày nay anh cũng không tính là dễ dàng.

Kể từ khi tiếp nhận Tiêu Thị từ trong tay Tiêu Viễn Phong, tuy rằng từ nay lời nói của anh có quyền quyết định mọi chuyện, nhưng nó cũng kéo theo vô số nhiệm vụ chính thức.

Mỗi một quyết định đều phải thông qua anh, vô cùng bận rộn.

Có mấy cuộc họp phải bay sang châu Âu, cũng bị hắn tạm thời tìm lý do từ chối, tận lực rút ngắn phạm vi hoạt động xuống mức tối thiểu.

Nhưng bây giờ xem ra, đi một chuyến cũng không phải là không được.



Nghỉ ngơi vài ngày, Giang Nguyệt lại thu dọn hành lý cho chuyến bay đi châu Âu một chút. Vì lý do công việc nên chị Trần không thể đi cùng Giang Nguyệt được, dự định để Tĩnh Nghi đi cùng. Nguyên nhân là Tĩnh Nghi đã học tiếng Đức ở trường đại học.

Mặc dù tiếng Anh của Giang Nguyệt không tệ, đủ để giao tiếp với mọi người. Nhưng ngôn ngữ chính thức của Vienna là tiếng Đức. Để phòng ngừa thì Tĩnh Nghi là lựa chọn tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play