Cơm nước xong xuôi, Ứng Thừa Kỳ nói một chút về sự sắp xếp tuyên truyền của tiếp theo của bộ phim, cảm tạ Tiêu Kỳ Nhiên ra sức trợ giúp. Mọi người lại cụng ly một trận rồi mới giải tán.
Chờ khi mọi người chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, Lục Triển Tì vẫn rất yên tĩnh bỗng nhiên mở miệng:
“Giang Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Lời này vừa nói ra, những diễn viên khác đứng dậy đều sửng sốt, ngay cả những người đã ra khỏi phòng cũng không khỏi tò mò muốn quay lại xem trò vui.
Giang Nguyệt không nhúc nhích, Ứng Thừa Kỳ lo lắng chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên, vội vàng nói:
“Những người khác có thể về rồi, Triển Ti ở lại, tôi còn có việc khác cần bàn bạc với nam nữ chính của bộ phim.”
Mặt mũi đạo diễn luôn phải cho, lần này những người khác cũng không có gan ở lại, chỉ có thể nén lòng hiếu kỳ đi ra ngoài.
Vì thế trong phòng chỉ còn lại bốn người Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt, Ứng Thừa Kỳ và Lục Triển Ti.
“Tiêu tổng, anh có thể tránh đi một chút không?”
Lúc này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên mới dần dần nâng lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi đi toilet một chút.”
Hắn không có ở lại, nhưng cũng không nói muốn đi, chỉ là tạm thời rời đi.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới đi ra ngoài, Lục Triển Ti hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:
“Giang Nguyệt, tôi đã nói rồi, cô không nên là người như vậy.”
Nhìn bộ dáng Lục Triển Ti đè nén lửa giận, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy dở khóc dở cười:
“Anh Lục cảm thấy tôi nên là người như thế nào?”
“Nếu là vì một bộ phim, cô không cần!" Lục Triển Ti nắm chặt tay, cực kỳ đau lòng:
“Cho dù cô không làm như vậy, cũng không ai trách cô, cô cần gì phải…”
“Tôi không cần phải làm gì?” Giang Nguyệt cười một tiếng: “Anh Lục, phiền anh nói rõ một chút, tôi nghe không hiểu câu nói của anh.”
Lục Triển Ti nhìn cô giả vờ không hiểu, tức giận chỉ vào bộ vest thủ công treo trên lưng ghế:
“Cô còn muốn tôi nói cái gì nữa đây? Giang Nguyệt, nếu cố cứ nhất định phải ti tiện như vậy, thật sự là tôi đã nhìn lầm cô rồi.”
Bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ chính đáng của anh ta khiến Giang Nguyệt chỉ muốn cười.
Con người chỉ tin vào những gì họ muốn tin tưởng, vô năng khi dễ những người trong phạm vi tiếp nhận của họ.
Nếu hắn thật sự để ý cái gì, vì sao không cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện?
Tất cả là lỗi ở sự ô uế của phụ nữ chứ không ai trách đàn ông?
“Tôi sao lại ti tiện?” Giang Nguyệt yên tĩnh, thờ ơ: “Anh cho rằng tôi và Tiêu Kỳ Nhiên đã lên giường với nhau, cho nên bộ phim mới thuận lợi được tái chiếu?”
Lục Triển Ti nghẹn lại, một lúc sau anh ta rất cứng ngắc nói: “Chu Nhược Oánh sẽ không làm như vậy, Chu Nhược Oánh sẽ không phản bội tôi.”
“Anh Lục, lần trước tôi đã nói rồi, anh vẫn chưa thoát được vai!” Giang Nguyệt ôm cánh tay, nhận thấy hôm nay mình ăn mặc quả thật ít, da thịt lạnh lẽo:
“Chu Nhược Oánh sẽ không phản bội Tông Trì, cô ấy tình nguyện bị bắn chết cũng không muốn chịu nhục, bởi vì cô ấy yêu Tông Trì.”
“Nhưng phim quay xong rồi, tôi là Giang Nguyệt, anh Lục.” Cô không còn muốn giải thích gì nữa: “Tôi không thuộc về anh, chuyện tôi làm cũng không liên quan gì đến anh.”
Cô cảm thấy càng nói càng nhàm chán, trong giới này đã mục nát rồi.
Rốt cuộc đến khi nào, phụ nữ mới không trở thành vật sở hữu của đàn ông nữa? Đến khi nào mới có thể hoàn toàn thuộc về chính mình, sống mà không bị chỉ trích hay phán xét?
Hôm nay tâm tình đã rơi xuống đáy, tinh lực cũng đã đến cực hạn.
Giang Nguyệt thậm chí không có ý định đợi Tiêu Kỳ Nhiên trở lại, đứng dậy đi về phía cửa.
Ứng Thừa Kỳ rốt cục cũng nói ra một câu cuối cùng: “Triển Ti, sở dĩ lần này Tiếu tổng ra tay giúp đỡ, là vì tôi đã đi nói chuyện với anh ta. Chúng tôi cùng nhau thương lượng phương thức xử lý, một chút cũng không liên quan đến Giang Nguyệt. Sao cậu lại có thể…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT