Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy kỳ lạ khi chia sẻ việc tình trạng theo đuổi của mình với tình địch, nhưng anh thật sự cần một quân sư:
“Hiện tại cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì, hầu như không muốn tiếp nhận bất cứ lời nào của tôi.”
Hắn nói ngắn gọn với Tống Du về tình huống gần đây.
Sau khi nghe xong, Tống Du cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Điều này là bình thường?”
“Cậu vô duyên vô cớ gọi người ta đến quán bar, lại hỏi người ta vì sao lại tới đây. Người ta quan tâm đem cho cậu thuốc giải rượu, cậu lại nói người ta là ‘rác’ không ai thèm muốn. Vậy bây giờ cậu lđang làm gì, quay đầu đi nhặt lại rác à?”
Tống Du liếc hắn một cái: “Nếu tôi mà là Giang Nguyệt. Tôi sẽ điên cuồng tát cậu một trăm cái tát, sau đó nói cậu mới là rác rưởi không ai muốn. Cậu kiêu ngạo tự mãn, muốn cái gì nhất định phải có được cái đó, hoàn toàn không quan tâm đối phương có đồng ý hay không.”
Tống Du hút xong một ngụm thuốc cuối cùng, dập tắt tàn thuốc vào thùng rác hành lang, vỗ vỗ vai Tiêu Kỳ Nhiên, nghiêm túc nói:
“A Nhiên, đừng thực dụng như vậy, đầu óc kinh doanh không thích hợp để theo đuổi phụ nữ đâu.”
Trước khi rời đi, Tống Du lại nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Cám ơn ý tốt của cậu. Nhưng sau khi nghe xong chuyện của cậu, tôi dự định thử lại với Bạch Hạc, xem có thể phát triển mối quan hệ hay không. Dù sao, tôi cũng không muốn làm tổn thương trái tim phụ nữ.”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác mình lại một lần nữa bị đánh một cú thật nặng.
…
Chuyện công chiếu của bộ phim được giải quyết nhanh hơn dự kiến, Ứng Thừa Kỳ mừng rỡ như điên, chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, vừa xin lỗi vừa bồi tội, nói rằng lúc đó cô ấy bốc đồng mà chặn cô.
Trong lòng Giang Nguyệt biết rằng Ứng Thừa Kỳ chuyên chú tác phẩm như vậy, điều anh hận nhất chính là người khác vô duyên vô cớ hủy đi tâm huyết của hắn.
Cô không trách Ứng Thừa Kỳ, ngược lại khen anh tiêu sái sảng khoái: “Nguyên do vốn là xuất phát từ tôi, may mắn là hiện tại bộ phim có thể được công chiếu.”
Ứng Thừa Kỳ đã quen thẳng thắn, cũng không phải là người thích vòng vo vì vậy nói thẳng:
“Cũng không phải dễ dàng. Lần này cũng là mượn ánh sáng của Tiêu tổng mới có thể làm cho tác phẩm của tôi có cơ hội ra mắt.”
“Gần đây cô có rảnh không? Tôi dự định mời mấy diễn viên chính cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau này có thể liên quan đến một số nội dung quay phim tuyên truyền ở nước ngoài, vừa vặn chúng ta có thể trao đổi thêm.”
Giang Nguyệt không từ chối.
Ngày gặp mặt, Giang Nguyệt vừa vặn còn có một buổi diễn kịch nói, cô tính toán thời gian vốn sẽ là kịp. Nhưng không ngờ lại bị kẹt xe, kết quả Giang Nguyệt là người đến cuối cùng.
Giang Nguyệt biết gần đây có mấy diễn viên chính khác cũng tới Hoa Thành, kể cả bản thân Ứng Thừa Kỳ cũng đều ở đây. Mấy người tụ tập cùng một chỗ không phải việc khó, người tới cũng sẽ không ít.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ đến.
Trong một bàn đầy diễn viên và minh tinh, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở chính vị thực sự rất lạc lõng với xung quanh. Khí thế bức người làm cho người ta không dám đến gần, những người khác ngay cả âm thanh nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.
Bên trái của anh là Ứng Thừa Kỳ, ghế bên phải trống rỗng, ai cũng không dám đi qua ngồi.
Những chiếc ghế khác đều đã được lấp đầy, nhưng chiếc ghế đó dường như được cố ý dành riêng, trông đặc biệt đột ngột.
“Giang Nguyệt, mau tới đây.” Ưng Thừa Kỳ nhìn thấy Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào, lập tức nhiệt tình vẫy tay với cô: “Chỉ còn thiếu một mình cô, ngồi cạnh Tiêu tổng đi.”
Nụ cười của Giang Nguyệt treo trên mặt, ánh mắt từng chút từng chút chuyển đến trên người người đàn ông.
Đối phương chỉ chào hỏi bằng ánh mắt khi cô bước vào cửa, sau đó chậm rãi cúi đầu lấy khăn tay lau tay, bình thản giống như quan hệ giữa hai người chỉ là quen biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT