Con mồi mới khó khăn hơn so với Thượng Trạch Văn đã tưởng.

Thượng Trạch Văn nhìn ra sự kiêu ngạo và thanh cao của Giang Nguyệt. Vì thế càng muốn nhìn thấy cô bị vũ nhục, bị rút ra cái gai toàn thân, cuối cùng chỉ có thể lắc đuôi cầu xin tha thứ. Đây là trò mà mà hắn ta chơi không bao giờ thấy chán.

Hắn thề, điều này chắc chắn sẽ rất vui vẻ!



Tống Du cuối cùng cũng giải quyết xong vụ án, thắng kiện một cách thuận lợi, rất nhanh sẽ trở về Bắc Thành.

Nhân cơ hội này, đám đàn ông thật lâu không liên lạc nhất thời trở nên sống động.

Những dịp này từ trước đến nay không thể thiếu Đoàn Dật Bác, hắn là người thích náo nhiệt, thích kêu gọi bạn bè, ồn ào nói muốn tụ tập một chút, đón gió tẩy trần cho Tống Du.

Đương nhiên vẫn là nơi cũ, quán bar Tân Hải.

Trên sô pha trong phòng có mấy người ngồi, mọi người đã đến. Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở một bên, nhìn điếu thuốc người khác đưa tới, nhận lấy rồi đặt lên bàn, không châm lửa.

Tống Du đến muộn.

“Tống đại luật sư, gặp cậu một lần thật đúng là không dễ dàng."

Người quen gặp mặt không thể thiếu trêu chọc, hôm nay là sân nhà của Tống Du, có mấy thiếu gia châm chọc Tống Du mới cưới vợ lại nỡ để vợ đẹp ở nhà một mình.

“Phải nói là lão Tống quá ghê gớm. Vừa kết hôn, hôm sau đã cao chạy xa bay, không sợ vợ cậu tức giận à? Cũng đừng kết hôn mấy ngày liền ly hôn đó.”

“Lão Tống có gì phải sợ? Có thông gia như A Nhiên làm chủ, còn lo lắng vợ chạy mất sao?”

Có người càng không kiêng nể gì đùa giỡn Tiêu Kỳ Nhiên: “Huống chi, hôn sự này chính là sắt thép hàn chết, đời này cũng không có khả năng thay đổi.”

Đúng vậy, những người thân cận đều biết, hôn sự giữa Tống gia và Tiêu gia là do Tiêu Viễn Phong sắp đặt từ mấy năm trước, ở giữa xen lẫn quá nhiều quan hệ thương nghiệp giữa hai nhà.

Nói trắng ra là, loại hôn nhân này của hai người, cho dù bên ngoài hai người có phất cờ đủ màu, thì “cờ đỏ” trong nhà vẫn đứng vững.

Ly hôn? Hai từ này sẽ không tồn tại!

Trừ khi nói một bên phải đối mặt với nguy cơ phá sản hoặc nợ nần chồng chất, không được liên tục sống sót, mới có thể lựa chọn phương thức tự bảo vệ như ly hôn.

Khả năng này là rất nhỏ đối với Tống gia - một gia tộc chính trị, và Tiêu gia sở hữu tập đoàn Tiêu Thị. Chứ đừng nói đến quan hệ giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du.

“Tôi nói này Tống Du, cậu cũng bớt cuồng công việc mà lo cho gia đình đi. Định khi nào sinh một đứa bé đây? Để tôi còn làm cha đỡ đầu chứ.” Đoàn Dật Bác vỗ đầu gối một cái, hi hi ha ha níu: “Tôi đang chờ nhét bao lì xì đấy.”

Nhìn mọi người ồn ào càng ngày càng lợi hại, Tống Du chỉ cười nói: “Hạc Hạc trước giờ đều như em gái, tôi nhất thời còn chưa thể thích nghi với thân phận mới được.”

“Ngoại trừ lấy tư cách anh trai chăm sóc cô ấy, hiện tại còn chưa có ý nghĩ khác.” Anh cười nói: “Mọi người tha cho tôi đi, tôi chấp nhận chịu thua.”

Nói xong, anh cầm ly rượu trước mặt lên, tự phạt một ly.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Tống Du, trầm mặc không nói.

Đoàn Dật Bác lại không muốn buông tha, hào hứng tiếp tục nói:

“Trách nhiệm anh trai này có A Nhiên gánh vác là đủ rồi. Cậu làm chồng thì dù thế nào cũng phải có con.”

“Đúng vậy, nếu không sinh con, cũng không tính là kết hôn.”

“A Nhiên còn ở đây, cậu cướp công lao làm anh trai có chút không hợp lý đó.”

Tống Du lập tức dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Vậy cũng phải có một quá trình chuyển đổi, không nên vội vàng.”

Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng, uống cạn rượu trong ly, chậm rãi xắn tay áo lên: “Tống Du, cậu không cần cố kỵ Tiêu gia.”

Một câu ngắn ngủi, mấy người vừa nói giỡn đều giật mình.

Rốt cuộc, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhặt điếu thuốc vừa được đưa lên, gõ nhẹ lên bàn, châm lửa rồi nhả một làn khói:

“Người đời trước nói gì, đến thế hệ tôi, không tính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play