“Tôi hiểu phu nhân.” Giang Nguyệt thở ra chậm rãi, giọng điệu rất nhẹ: “Chính ngài cũng cảm thấy, ngài yêu một nữ diễn viên kịch nói là phúc phận của phu nhân, thì sao ngài có thể mong chờ người khác tôn trọng phu nhân cơ chứ?”

Thịnh Sóc Thành trầm lại.

Giống như một mũi tên nhọn, đâm chính xác vào trái tim ông.

“Không cần tiễn nữa, tạm biệt.” Giang Nguyệt kéo chặt cổ áo của mình, lạnh lùng nói:

“Cho tôi xuống ở ngã tư tiếp theo, cảm ơn.”

Tài xế không dám hành động hấp tấp, chờ lệnh của ông chủ.

Thịnh Sóc Thành nhắm mắt lại, rõ ràng ông đang đè nén lửa giận trong mình, còn có vài phần không thể mô tả rõ cảm xúc trong lòng.

Chiếc xe từ từ dừng lại.

Giang Nguyệt thấp giọng nói một câu: “Tạm biệt.” Vừa định mở cửa xuống xe, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Khoan đã.”

Giang Nguyệt dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn ông.

Ông ta lại trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu có chút độ lượng:

“Cảm ơn cô vì chuyện hôm nay, cô muốn điều kiện gì cứ nói đi.”

Giang Nguyệt cười một tiếng.

“Cô cười cái gì?” Thịnh Sóc Thành quả thực không thể tưởng tượng nổi, ông chưa từng gặp một người to gan lớn mật như vậy, dám tỏ thái độ châm chọc trước mặt ông.

Giang Nguyệt ngước mắt lên, gằn từng chữ nói: “Trên đời này không phải mọi chuyện đều phải cần hồi đáp, cũng không phải ai cũng thèm cái gọi là 'điều kiện'.”

“Tôi khuyên bà Trình chuyển đi, cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe và an toàn của bà, không liên quan gì đến ngài.”

Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, biết hôm nay chắc chắn sẽ phải đắc tội với Thịnh Sóc Thành:

“Có lẽ, năm đó ngài cũng dùng cách này đối đãi với Lý Mộc Chỉ, động một chút là biểu hiện thái độ ban ơn bố thí, cũng khó trách phu nhân lại thà đi tự tử cũng không cần ngài.”

Nói xong, không đợi Thịnh Sóc Thành nổi đoá, Giang Nguyệt dứt khoát mở cửa xe đi xuống.

Để lại Thịnh Sóc Thành một mình trên xe.

Tài xế sợ tới mức ngay cả tay cầm vô lăng cũng run rẩy, thử hỏi trong mười mấy năm nay, có người nào lại dám ngang ngược chống lại ông chủ của anh ta như vậy chứ?

“Ông, ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, thậm chí còn không dám nhìn gương chiếu hậu một cái.

Thịnh Sóc Thành im lặng hồi lâu, cuối cùng trầm trầm thở dài một tiếng: “Đi thăm mộ đi.”

Ông muốn đi gặp A Chỉ một chút.



Về đến nhà, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy tay chân tê dại, cả đầu đều ong ong.

Cô thật điên rồi!

Thịnh Sóc thành là người như thế nào?

Nói đơn giản một chút, ông ta là ông chủ của đoàn kịch nói hiện tại của cô. Nghiêm túc mà nói, đoàn kịch đó có tồn tại hay không là do ông ấy. Hôm nay cô đắc tội với ông ta, sau này đừng nói là đóng kịch, ngay cả sống cũng khó chứ đừng nói.

Nhưng nếu đã nói ra, thì là nước đã đổ đi, có hối hận cũng không kịp.

Hôm nay xảy ra chuyện gì, Giang Nguyệt thậm chí không dám nhớ lại, đầu óc choáng váng, chị Trần gọi cô mấy lần, nhưng cô đều không có phản ứng.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt?” Sau khi Giang Nguyệt phục hồi tinh thần, mới biết tay chị Trần lắc lư trước mặt mình cả nửa ngày:

“Em nghĩ cái gì vậy?”

Tiểu Diệp cười nói: “Chị Giang Nguyệt vừa rồi giống như bị ma nhập ấy, phải không?”

Tĩnh Nghi bình tĩnh phân tích: “Không giống ma nhập chút nào, giống kiểu chị ấy thấy quỷ thì đúng hơn.”

Hai người mỗi người một câu trêu ghẹo, Giang Nguyệt dần dần cũng tỉnh táo lại, cười ứng phó: “Chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi thôi.”

“Em làm gì vậy, mệt đến mức cũng không nghe được chị đang nói chuyện nghiêm túc với em.”

Chị Trần nhìn cô một cách kỳ lạ, cũng không muốn truy cứu tiếp: “Chị nói với em một chuyện, liên quan đến công việc đấy.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt ngồi thẳng người: “Chị nói đi.”

Chị Trần lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt, giọng điệu nghiêm túc:

“Vừa nhận được tin tức, bộ phim “Tú Nương” em đóng trước đó, giấy phép công chiếu bị bác bỏ, chỉ sợ không thể chiếu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play