“Cho nên, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý ở cùng với anh, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, phải không?”

“Không phải sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cong môi, còn chưa ý thức được vấn đề: “Chẳng lẽ tình huống hiện tại còn có người thích hợp hơn tôi sao?”

“Tiêu Kỳ Nhiên.” Giang Nguyệt trừng mắt nhìn đối phương, gọi tên anh:

“Từ cuộc đối thoại vừa nãy đến bây giờ, tôi có thể hiểu là anh chuẩn bị dùng phương thức một người đàn ông bình thường theo đuổi tôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Giang Nguyệt đưa tay đẩy anh ra, lui về phía sau:

“Nếu đã như vậy, anh nên giống một người đàn ông bình thường theo đuổi một người phụ nữ, bình đẳng và công bằng.”

“Chẳng lẽ những người đàn ông khác muốn theo đuổi phụ nữ đều ép buộc đối phương phải đưa ra câu trả lời trong một khoảng thời gian nhất định sao, hơn nữa bắt buộc phải có câu trả lời?”

Giang Nguyệt cười một tiếng: “Đây không phải là theo đuổi, đây là quấy rối.”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc lâu.

Trước đây, hai người có thể ở cùng một chỗ, chủ yếu là vì giữa bọn họ duy trì mối quan hệ lợi ích và tiền bạc, có thể phân biệt rõ ràng địa vị của ai cao hơn.

Nhưng bây giờ không có loại quan hệ này chen giữa hai người, tất cả đều phải sắp xếp lại một lần nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không rõ điều này, tiếp tục sắp xếp mọi thứ dựa trên suy nghĩ và quyết định của anh, thậm chí kết quả cũng phải dựa theo dự đoán của anh.

“Giang Nguyệt, đừng tức giận nữa, được không? Em thấy tôi có vấn đề ở đâu?”

Giang Nguyệt khẽ cười: “Anh xem, bây giờ tôi cùng với anh nghiêm túc nói đạo lý, nhưng anh lại cảm thấy tôi đang tức giận?”

“Anh đơn phương yêu cầu tôi nhất định phải tốt đẹp với anh. Hoa mỹ nói thì là yêu cầu tôi cho anh một thời hạn. Nhưng rõ ràng là anh đang ép buộc tôi trong một thời gian nhất định phải quay trở lại bên cạnh anh một lần nữa. Nếu tôi có ý nghĩ cự tuyệt trong đầu, vậy tất cả mọi thứ đều bị anh cho là ‘nói chuyện tức giận’, ‘gây sự vô cớ’.”

Kiều Cẩn Nhuận nói với cô, thích một người không nhất định phải ở bên nhau.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã quen thuận lợi trong mọi chuyện, cho nên ngay cả tình cảm cũng cần phải chắc chắn.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thể hiểu được sự phức tạp và tinh tế của vấn đề tình cảm, chỉ cần đạt được kết quả anh ấy muốn là được.

“Theo đuổi một người nên chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối, thay vì khăng khăng cho rằng bản thân có thể theo đuổi được đối phương, như vậy là sai lầm.”

“Đây không phải là tình yêu, đây là chiếm hữu.”

Giang Nguyệt nói xong câu cuối cùng, lập tức xoay người muốn bỏ đi.

Dưới ánh đèn vàng ấm, Tiêu Kỳ Nhiên rốt cuộc cũng lên tiếng, âm thanh trầm thấp nặng nề:

“... Vậy, tôi sẽ cố gắng học yêu, em cho tôi thêm thời gian đi, chuyện này nên cần có thời gian đúng không?”

Giang Nguyệt dừng bước một chút nhưng không quay đầu lại.

Sau khi Giang Nguyệt rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên mua một lon bia trong cửa hàng tiện lợi ở dưới chung cư, khi đi ngang qua quầy bán thuốc lá, anh hơi do dự một chút.

“Thanh toán.”

Đi ra cửa hàng tiện lợi, ánh sáng không còn sáng như trước nữa.

Lon bia được kéo mở, khí bên trong tạo ra một tiếng “bang”.

Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên, uống một ngụm, bia thật đắng.



Ba ngày sau, Thịnh Sóc Thành đích thân đến đoàn kịch nói tìm Giang Nguyệt.

Ông chủ lớn đích thân đến thăm đoàn kịch, tất cả diễn viên, kể cả trưởng đoàn và người phụ trách đều vô cùng khẩn trương.

Mọi người trong đoàn kịch đều biết rõ, sở dĩ đoàn kịch nói có thể tồn tại đến bây giờ là vì ông chủ thương nhớ người vợ đã mất, cho nên mới giữ lại đoàn kịch này.

Tuy rằng lợi nhuận của đoàn kịch nói không nhiều, nhưng cho dù là lúc lợi nhuận giảm xuống đến mức đóng băng, đoàn kịch cũng sẽ không đóng cửa, là “bát cơm sắt” nổi tiếng trong tập đoàn Thịnh Thế.

Bởi vậy, trong tất cả các xí nghiệp của Thịnh Sóc Thành, đoàn kịch nói chính là ‘cô con gái út’ được ông yêu thương nhất.

Đã vậy, trong đoàn kịch cũng không có mấy người thật sự nhìn thấy mặt mũi của ông chủ.

Thật bất ngờ, không hề có áp lực như họ đã tưởng tượng, Thịnh Sóc Thành vô cùng thân thiện, chỉ hỏi thăm tình hình đoàn kịch gần đây, đồng thời cũng quan tâm đến các diễn viên khác trong đoàn kịch.

Đến lúc Giang Nguyệt tới, Thịnh Sóc Thành cười tươi vẫy tay gọi cô lại: “Giang Nguyệt, lại đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play