“Giang Nguyệt, em yêu anh ta sao?”

Khi hắn hỏi, gần như có một cơn đau nhói.

Giang Nguyệt cũng có thể nhận ra, câu trả lời của cô đối với hắn vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể quyết định thái độ sau này của hắn đối với mình.

“Ừ.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai, cười nói: “Tôi đã chấm dứt hợp đồng rồi, cuộc sống cá nhân không cần phải báo cáo với Tiêu tổng.”

“Tôi cũng không phải là người của công chúng nữa, có thể tự do yêu đương.”

Cô chỉ cười, nhưng rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt cô. Nụ cười kia càng giống như là chút ánh đỏ cuối cùng dưới ánh mặt trời của hoàng hôn.

Có một cảm giác tan vỡ thoáng qua.

Cô cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng cô ấy đã suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp từ trong câu trả lời của cô cho rằng cô đã yêu Kiều Cẩn Nhuận và không dây dưa nữa, vậy thì từ nay về sau hai người sẽ quên nhau đi.

Sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

“Tiêu tổng, anh cần gì phải làm cho mình chật vật như vậy?”

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, lại tiếp tục nói: “Anh có quá nhiều lựa chọn, vì sao cứ phải dây dưa với tôi như vậy, anh muốn làm gì?”

Cô hít sâu một hơi, xương quai xanh trên vai càng lộ rõ hơn: “Là do sự từ chối của tôi không đủ rõ ràng, hay là nỗi đau anh mang đến cho tôi, không đủ để anh cảm thấy nên dừng lại?”

Mặt trăng đã hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh trăng bị che kín đến nỗi không có một tia sáng nào có thể lọt xuống.

Đèn đường cũng mờ mịt, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối tăm không rõ.

Ánh mắt của hắn trở nên tan nát, bật lửa trong tay bị hắn nắm rất chặt, khớp xương cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch:

“Tôi chỉ muốn biết, tôi có phải một chút cơ hội cũng không có hay không?”

Giang Nguyệt cong mắt: “Có, nhưng phải xếp hàng.”

Khi cô cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hình trái lê rất nông. Chứ không phải là loại má lúm đồng tiền tròn trịa theo phong cách dễ thương, vì vậy chỉ có một chút ngọt ngào:

“Bên cạnh những người mà chúng ta đang nói đến bây giờ, còn có một hàng dài.”

“Đàn ông nhiều lắm, tôi nhất định phải chọn lựa kỹ càng. Nếu Tiêu tổng không phiền, tôi có thể cân nhắc đưa anh vào danh sách ứng cử viên.”

Bầu không khí dần chìm vào im lặng.

Giang Nguyệt cho rằng mình hẳn đã chạm đến cực hạn nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên:

“Tiêu tổng chắc là không có biện pháp tiếp nhận đúng không? Vậy thì cũng không có cách nào.”

Giang Nguyệt cười rất quyến rũ, đó là một kiểu tươi cười chỉ khi đối phó trong công việc cô mới biểu lộ ra, nó rẻ tiền, cũng rất tùy ý.

“Hay là, nếu Tiêu tổng thành tâm thành ý, vì sao không lựa chọn bỏ ra chút tiền, chen lên trước một chút?”

Nụ cười của Giang Nguyệt tuy rằng đẹp mắt, nhưng nó giống như tờ rơi phân phát trên đường cái, mỗi người đều có thể có một phần:

“Về phần bao nhiêu tiền, phải xem thành ý của Tiêu tổng rồi.”

Ý nghĩa đằng sau những lời nói này không thể rõ ràng hơn.

Cô muốn trở thành một kẻ đào mỏ lộ liễu trong lòng hắn, hoặc là một cô gái ham hư vinh. Cứ như vậy sẽ khiến hắn ghét bỏ cô.

Không có người đàn ông nào thích loại phụ nữ như vậy cả.

Giang Nguyệt nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đang trầm xuống, ánh mắt cũng nheo lại, trong lòng cô có dự cảm.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, câu tiếp theo của hắn chắc là sẽ muốn châm chọc cô tham lam vô độ, tự cho mình là đúng.

Hay là những lời khó nghe hơn, cay nghiệt hơn thì cô cũng đã quá quen thuộc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play