Cho dù là ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể nghe ra những ẩn ý khác trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế bất đắc dĩ mà khoát tay áo, mang ý cười ái muội nói:

“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Nhìn Thượng Trạch Văn đã đi xa, Giang Nguyệt nhanh chóng đẩy cái tay của Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt bên hông cô ra, không lộ ra dấu vết mà lùi về phía sau từng bước.

Cô cố gắng giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.

Anh Lý ở một bên có chút xấu hổ mà xoa xoa tay, không nghĩ tới hai người lại là loại quan hệ này:

“Vậy thưa ngài, ngài còn vẽ chứ?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Vẽ.”

Anh Lý bảo Giang Nguyệt ngồi xuống ghế, giải thích cho cô những điều cần thiết: “Thật ra làm người mẫu rất đơn giản, cố hết sức thả lỏng là được, tự nhiên là quan trọng nhất.”

Giang Nguyệt đã từng đại diện phát ngôn cho rất nhiều thương hiệu, cũng có vô số bức ảnh chân dung. Cô tất nhiên biết tư thế hay góc độ nào có thể thể hiện ra tốt nhất những ưu điểm của bản thân.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhanh không chậm mà nâng bảng vẽ lên.

Chờ đến khi anh Lý đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt lập tức muốn đứng dậy khỏi ghế, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng:

“Đừng nhúc nhích.”

Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua người của cô: “Em làm người mẫu, mà lại thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?”

Giang Nguyệt bĩu môi, sự quật cường từ trong xương cốt khiến cho cô vừa đứng lên rồi lại ngồi xuống, một lần nữa lại duy trì tư thế ngồi đã được sắp xếp khi trước, một chút cũng không nhúc nhích.

Dáng người của cô rất tốt, lưng mảnh khảnh mang mỹ cảm. Lúc này cô ngẩng cao đầu ngồi ưỡn ngực, cái cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, cằm hơi nâng lên, không hề ngại ngùng, phô bày một cách tiêu chuẩn thân thể của cô.

Phòng tranh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của đầu bút trên giấy.

Cho dù Giang Nguyệt có chuyên nghiệp đến đâu, thì nếu cứ liên tục thực hiện mãi một động tác trong thời gian quá lâu cũng sẽ mệt mỏi, xương đùi của cô bắt đầu có chút tê dại.

Điều này Giang Nguyệt vẫn còn có thể chịu đựng được, thứ mà cô không thể chịu đựng được đó chính là ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên khắp người cô.

Điều này làm cho cô đứng ngồi không yên, lòng bàn tay cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng mặt ngoài cô lại làm cho người ta không nhìn ra có một chút khẩn trương nào.

“Tại sao em lại đột nhiên đến đây làm người mẫu vẽ tranh?” Chỉ chốc lát sau, giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự im lặng:

“Bách Kiều không trả lương đủ cho em sao?”

Thân thể Giang Nguyệt không nhúc nhích, nhưng môi lại mấp máy: “Tôi cùng bạn ở trong đoàn kịch đến đây, cô ấy làm part-time bên này.”

“Sau đó em cũng thuận tiện đến trải nghiệm sao?” Đầu bút của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại:

“Ở Giang San, chi phí phát ngôn cho một lần làm người mẫu của em, so với cái này thì nhiều hơn rất nhiều.”

Giang Nguyệt không biết hắn đột nhiên nhắc tới những lời này là có dụng ý gì.

Hắn là cảm thấy cô hiện tại rất rẻ tiền, hay là nói cô đã tự hạ thấp địa vị của bản thân so với ngày trước?

“Em không nên đến quá gần Thượng Trạch Văn.” Âm sắc của hắn trầm xuống hai phần, trong lời nói có chút ngữ khí cảnh cáo.

Giang Nguyệt mím môi.

Cô nói: “Vậy Tiêu tổng thử nói xem, tôi có thể thân thiết với người đàn ông nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play