Làm hay không làm, không hề quan trọng.

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn cô.

Vài phút sau, tài xế lái xe được gọi quay trở lại, tiếp tục lái xe.

Tài xế nghe lệnh vừa khởi động xe vừa len lén nhìn qua gương chiếu hậu xem tình hình phía sau. Trong lòng nhịn không được suy đoán: ‘Thời gian ngắn như vậy, ông chủ đã kết thúc?’

Rõ ràng khi ‘lau súng bóp cò’ phải xảy ra chuyện gì đó, nhưng vừa rồi thân xe không hề rung lắc, khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ.

So với vừa rồi, nhiệt độ trong xe dường như đã giảm xuống đến âm độ, khiến cho người ta thở cũng không dám thở.

Lúc xuống xe, tuy Giang Nguyệt có che ô, nhưng do mưa quá lớn, cô không tránh được bị ướt, tóc cũng bị ướt.

Về đến nhà, Giang Nguyệt tắm rửa, rồi mới lên giường nằm nghỉ.

Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong xe vài giờ trước.

Giang Nguyệt còn nhớ rõ, khi Tiêu Kỳ Nhiên giải thích với cô về quá khứ giữa anh và Ngu Vãn, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không giống như đang nói dối.

Anh cũng không cần phải nói dối.

Rất kỳ lạ, rõ ràng hiện tại tất cả những mâu thuẫn và hiểu lầm đã được hóa giải, trong lòng cô lại càng cảm thấy trống trải cô đơn, ngay cả nguyên nhân cũng không tìm được.

Một mặt cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu Kỳ Nhiên nữa, nhưng một mặt lại không muốn thừa nhận, ánh mắt và cảm xúc của cô vẫn sẽ vì anh mà dao động.

Bởi vì anh mà động lòng, cho nên sự tồn tại của anh rất đặc biệt và khó có thể xoá nhoà.

Sau khi đưa Giang Nguyệt về nhà, mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt. Nhìn hai cuộc điện thoại vừa rồi được gọi đến từ cùng một người, ánh mắt trong chớp mắt chuyển lạnh như băng.

Anh không kiên nhẫn, khẽ cắn đầu lưỡi nhấn nút gọi lại cuộc gọi.

“Tiêu…”

“Tiết An, tốt nhất cậu nên có việc quan trọng!”



Từ sau khi đoàn kịch nói nhận kịch bản của Thượng Trạch Văn, Giang Nguyệt bắt đầu bận rộn.

Ngoài các vở kịch vốn đã có trước đây, các vở kịch mới được giới thiệu đòi hỏi phải học tập và diễn tập chuyên sâu. Đồng thời từ cốt truyện đến nội dung cũng phải điều chỉnh theo tình huống của các diễn viên.

Trước đây Giang Nguyệt đã từng đóng phim và cũng rất có kinh nghiệm trong việc giải thích kịch bản.

Cô gần như dành cả ngày ở trong đoàn kịch nói, tư vấn và hướng dẫn cho các diễn viên được phân công nhân vật. Còn phải tự mình đứng ra diễn mẫu, liên tục đưa ra những hình mẫu diễn thử cho mọi người xem, cố gắng đạt được hiệu quả biểu diễn tốt nhất.

Trong hơn nửa tháng bận rộn, Giang Nguyệt vẫn thường xuyên nhìn thấy một ít tin tức giải trí liên quan đến Ngu Vãn, cô ta đã nhận được một ít đại diện và kịch bản nổi tiếng, nhưng tất cả đều không lấy tên thật của mình, mà lấy danh hiệu là “Vãn Vãn”, điều này có chút kỳ quái.

Nhưng Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, tất cả tâm trí đều đặt vào đoàn kịch nói.

Trong đoàn kịch có một diễn viên tên là Lưu Thấm, là cô gái từng đóng trong kịch bản Dân Quốc mà trước đây Giang Nguyệt làm đạo diễn, nhỏ hơn Giang Nguyệt hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp.

Bình thường hai người sẽ cùng nhau đi ăn trưa, từ trong những cuộc nói chuyện thì Giang Nguyệt biết được Lưu Thấm ngoại từ diễn kịch ra, thì cuối tuần cô ấy còn làm người mẫu vẽ trang bán thời gian, đây cũng được coi là một nguồn thu nhập.

Giang Nguyệt hỏi cô làm người mẫu vẽ tranh có dễ hay không, cô ấy liền lắc đầu như trống lắc:

“Không dễ. Làm người mẫu thì phải duy trì một động tác trong thời gian dài, mỗi lần mất gần hai tiếng đồng hồ, đó chính là một loại dày vò.”

Cô ấy lại hỏi Giang Nguyệt lúc trước làm người mẫu quảng cáo có phải cũng như vậy không. Giang Nguyệt giải thích cho cô ấy hiểu làm người mẫu không cần phải giữ nguyên một tư thế, thường thì các nhân viên tạo dáng rồi để nhiếp ảnh gia chụp lại là được rồi.

Sau khi trò chuyện vài câu, đột nhiên Giang Nguyệt có hứng thú với việc làm người mẫu vẽ tranh.

Lưu Thấm cũng rất nhiệt tình, thấy Giang Nguyệt muốn tìm hiểu vào sâu hơn, liền hẹn cô cuối tuần cùng nhau đến phòng tranh để trải nghiệm một lần, nói bên phòng tranh bình thường rất thiếu người mẫu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play