Không biết là vô tình hay cố ý, tối nay chị Trần còn đặc biệt mời Kiều Cẩn Nhuận, Tiểu Diệp nhất định muốn góp vui, trước đó còn nói mọi người nhớ đóng gói mang đồ về cho cô, cuối cùng cô lại chống nạng đến.

Một bữa ăn, thoải mái và dễ chịu.

Kiều Cẩn Nhuận giúp Tiểu Diệp kiểm tra phần xương gãy, còn đặc biệt dặn dò cô phải ngủ ngon giấc một chút.

Nhân tiện, anh cũng nói với cô một số cách phục hồi cơ thể sau khi hồi phục, Tiểu Diệp cảm kích đến rơi nước mắt.

Sau bữa tối, bọn họ bắt taxi trở về. Một chiếc xe không thể chở được nhiều người như vậy, Tiểu Diệp nháy mắt với Giang Nguyệt:

“Này… Chị Giang Nguyệt, để bác sĩ Kiều đưa chị về nha, ba người tụi em ngồi trong xe hơi này là vừa đủ rồi.”

Rõ ràng hàng ghế phía sau xe có thể chứa được ba người, phía trước lại có thêm một người ngồi, bốn người bọn họ vốn là quá đủ.

Giang Nguyệt biết Tiểu Diệp đang có ý định gì, liền nói: “Được rồi, mấy người về trước, chị đi dạo cùng bác sĩ Kiều một chút.”

Bữa cơm hôm nay, Kiều Cẩn Nhuận xem như đã dỗ dành được “gia đình mẹ đẻ” của cô, ai nấy đều rất hài lòng với anh.

Còn cô thì có chút dở khóc dở cười.

Cân nhắc đến việc ngày hôm sau còn phải lên máy bay, hai người không tản bộ bên ngoài quá lâu, Kiều Cẩn Nhuận bảo Giang Nguyệt chú ý nghỉ ngơi và đưa cô về rất sớm.

“Ngày mai chúng ta có bay cùng chuyến không?” Trước khi rời đi, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận.

Kiều Cẩn Nhuận trả lời: “Có lẽ tôi phải bay trễ một chút, buổi sáng tôi còn phải kiểm tra sức khoẻ cho Thịnh tổng, hai người cứ về trước đi.”

Giang Nguyệt lại hỏi: “Chẳng lẽ Trung thu ngài ấy không về Bắc Kinh sao?”

Kiều Cẩn Nhuận nói: “Bình thường anh ta ở Hoa Thành không lâu đến như vậy, có lẽ nhân dịp Trung thu ở lại đoàn tụ với gia đình một chút.”

Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến Trình Nghênh Xuân.

Một bà lão sống trong một ngôi nhà nhỏ, đôi mắt thông thái và trần đầy yêu thương.

Chỉ có duyên gặp mặt, nhưng không hiểu sao cô lại có chút nhớ bà.

Sau Tết Trung thu trở về, cô nhất định phải dành thời gian thăm lão bà một chút.



Tuy nói hiện tại tập đoàn Tiêu gia đã dần dần có xu hướng ổn định, nhưng trong công ty vẫn có một số công việc cần Tiêu Kỳ Nhiên đích thân xử lý.

Vừa mới họp xong, Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng làm việc, dựa vào lưng ghế, châm một điếu thuốc giải toả căng thẳng, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa ấn đường.

Nhìn ông chủ ngồi trong văn phòng, Tiết An trong lòng nhịn không được lặng lẽ cảm khái.

Trong thời gian ngắn phải đi đi lại lại giữa hai nơi, lại muốn mau chóng trở về xử lý công vụ quan trọng, đây không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nghĩ như vậy, cậu ta cúi đầu liếc nhìn điện thoại, trên thanh thông báo hiện lên một tin nhắn.

Trong giờ nghỉ trưa, Tiết An đi vào văn phòng, cười nói: “Tiêu tổng, tôi có một tin tốt cho anh đây.”

“Nói đi.”

“Hôm nay chị Giang Nguyệt sẽ trở về Bắc Kinh, hai giờ nữa sẽ hạ cánh.”

Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, giọng điệu vẫn không có chút thay đổi: “Đây là tin tốt của cậu?”

“Anh quên rồi à? Ngày mai là ngày 15 tháng 8, chị Giang Nguyệt nhất định là đặc biệt trở về để chúc mừng sinh nhật anh rồi.”

Hiện tại Giang Nguyệt ở Bắc Kinh không có vướng bận gì, bạn bè hay người thân gì cũng không có, cô vô duyên vô cớ trở về vào lúc này, không phải là vì tổ chức sinh nhật cho Tiêu Kỳ Nhiên, còn có thể là vì cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play