Giang Nguyệt chống đỡ đứng trên mặt đất, mắt cá chân đau nhức đã không còn mãnh liệt như trước. Cô thử dùng sức, miễn cưỡng có thể đi lại, cô kiên trì đi theo hướng ngược lại với Tiêu Kỳ Nhiên hai bước.
Muốn vẽ ra một ranh giới rõ ràng với hắn ta.
Chỉ với mấy động tác như vậy, sống lưng Giang Nguyệt đã đổ đầy mồ hôi.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh hỏi, trong giọng nói không có chút ấm áp: “Vì sao lúc trước không nói?”
“Nói cái gì? Nói tôi yêu anh sao?”
Giang Nguyệt dừng bước, cũng không giơ tay lau nước mắt, cứ như vậy nhìn hắn, cười rơi nước mắt:
“Tôi lo lắng sau khi tôi nói, tôi sẽ ở chỗ anh đến một chút tôn nghiêm cũng không còn.”
“Khi nuôi một con chim hoàng yến, anh có cần chim hoàng yến đối với chủ nhân nảy sinh tình cảm vượt quá quy củ không? Không cần!”
Cô nói xong, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Tình yêu không cần thiết là một gánh nặng!
Giang Nguyệt xoay người rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không gọi cô lại.
Anh chỉ đứng ở phía sau cô, chứng kiến cô chậm rãi mà dứt khoát rời đi, trầm mặc suy nghĩ vài giây, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chút quen thuộc…
Về cuộc đối thoại tối hôm qua với Ngu Vãn, Tiêu Kỳ Nhiên đã không còn nhớ rõ.
Anh không bao giờ để ý quá nhiều đến những người và những thứ mà hắn không quan tâm.
Nhưng anh nhạy cảm nhận ra, tối hôm qua Ngu Vãn, còn có Giang Nguyệt hôm nay, hai người đều không hẹn mà cùng nhắc tới cùng một từ - thay thế.
Ngu Vãn cho rằng Giang Nguyệt là người thay thế cho cô ta, tạm thời có thể coi như là cô ta tự mình đa tình đi.
Nhưng tại sao Giang Nguyệt cũng lại cảm thấy như vậy?
Đôi mắt của người đàn ông càng lúc càng trở nên u tối.
…
Kết thúc một ngày diễn tập, Giang Nguyệt cùng các thành viên khác của đoàn kịch nói chào tạm biệt.
Trước khi rời đi, mọi người dặn dò cô gần đây phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bị thương lần nữa, Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Ngay khi cô vừa bắt taxi trở về, liền nhận được điện thoại của chị Trần: “Nguyệt Nguyệt, Tiểu Diệp bị tai nạn giao thông.”
Trái tim của Giang Nguyệt đột nhiên dân thẳng đến cổ họng. Cô ngay lập tức yêu cầu tài xế quay đầu và lái xe thẳng đến bệnh viện.
Đến khi Giang Nguyệt vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, Tiểu Diệp đang nằm trên giường bệnh, há miệng như không có việc gì, chờ đợi đồ ăn mà Tĩnh Nghi đút cho ăn.
Nếu không phải nhìn thấy miếng thạch cao khổng lồ bó bột trên chân cô nàng Giang Nguyệt sẽ cho rằng đó là một trò đùa.
“Chị Giang Nguyệt, chị đến rồi.”
Miệng Tiểu Diệp vừa mới há ra được một nửa, còn chưa kịp đón lấy miếng quýt Tĩnh Nghi đưa tới đã thấy Giang Nguyệt từ ngoài cửa xông vào, cô nàng ngay lập tức vẫy tay chào hỏi cô.
Giang Nguyệt: “... Bây giờ em thấy thế nào rồi?”
“Rất tốt, cả người rất khỏe mạnh, ăn rất ngon.”
Tiểu Diệp vỗ vỗ ngực, kết quả miếng quýt vừa rồi còn chưa kịp nuốt xuống, lập tức liều mạng ho khan, khiến cho mọi người nhất thời hoảng sợ. .
Truyện Xuyên NhanhSau khi xác định cô chỉ bị nghẹn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chị Trần bất lực nói với Giang Nguyệt:
“Hôm nay Tiểu Diệp đến công ty giúp em lấy tài liệu. Trên đường trở về, con bé xảy ra va chạm cùng một chiếc ô tô đi ngược chiều. May mắn là chỉ bị thương ở chân. Bác sĩ nói có thể con bé sẽ bị chấn động não nhẹ, còn lại thì không sao cả.”
Nói xong, chị Trần dùng ngón tay nhấn vào đầu Tiểu Diệp: “Em đó, mỗi ngày đều không thể khiến người ta bớt lo đi.”
“Em đó, mỗi ngày đều không thể khiến người ta bớt lo đi.” Chị Trần vừa trách cứ, vừa đau lòng cho Tiểu Diệp:
“Bị thương đến xương thì ít nhất không thể lành hoàn toàn trong một trăm ngày, xem em còn đi đâu để giở trò đồi bại.”
Tiểu Diệp đắc ý và cô cũng không có cảm thấy may mắn đã sống sót sau kiếp nạn, ngược lại còn cười hì hì, nói: “Em đây chính là thay chị Giang Nguyệt ngăn cản tai họa.”