Nhắc tới những quá khứ chua xót này, Bạch Hạc cũng không khỏi đau lòng cho Ngu Vãn.
Bạch Hạc là luật sư mà Ngu Vãn thuê khi ở nước ngoài, cô ấy hiểu rõ tất cả những gì đã xảy ra với Ngu Vãn. Cũng bởi vì thế, cô ấy mới hy vọng cô ta có thể quay lại với Tiêu Kỳ Nhiên.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể bảo vệ được tốt cho Ngu Vãn.
“Không sao đâu, chị Ngu Vãn.”
Bạch Hạc khẽ cầm tay cô ta, trong giọng nói mang theo sự an ủi: “Em đi tìm anh họ, bảo anh ấy ký hợp đồng với chị để chị vào công ty trước. Chờ đến khi sóng gió qua đi, chị có thể quang minh chính đại sống một lần nữa rồi.”
Ngu Vãn hơi mím môi, do dự.
Cô ta uống xong ly Americano trước mặt, dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói: “Vậy thì nhờ em rồi, Tiểu Hạc.”
“Chị không nghĩ tới sẽ tiếp tục mối quan hệ với A Nhiên, nhưng nếu anh ấy có thể giúp chị thì chị sẽ rất biết ơn.”
Bạch Hạc trịnh trọng gật đầu.
…
Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi khách sạn, ông chủ vừa mới đàm phán hợp tác với anh vội vàng đuổi theo, còn không quên bắt tay khách sáo với anh:
“Tiêu tổng, nếu lần hợp tác này thuận lợi, lần sau chúng ta tiếp tục nhé.”
“Sóng gió lần này khẳng định không là gì đối với tập đoàn Tiêu thị, tin rằng sau này ngài nhất định sẽ càng ngày càng thành công, đến lúc đó cũng đừng quên những người nhỏ bé như chúng tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Lên xe, Tiết An hỏi anh về đâu.
Anh dùng bàn tay ấn mi tâm, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, thuận miệng báo tên căn hộ.
Tiết An ngẩn ra.
Đó là căn hộ mà trước đây Giang Nguyệt sống ở Bắc Thành.
Dọc đường đi, Tiết An vừa lái xe vừa do dự không biết có nên nhắc nhở ông chủ của mình rằng Giang Nguyệt đã chuyển khỏi đó rồi hay không. Nhưng cậu ta lại suy đoán ông chủ muốn nhìn vật nhớ người nên cũng không nói gì nữa.
Đến khi xe dừng lại, Tiêu Kỳ Nhiên mới ngước mắt quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện mình đang ở nơi nào, nhíu mày hỏi:
“Cậu đưa tôi tới đây làm gì?”
Tiết An: “... Lúc nãy anh đọc địa chỉ này mà.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng khó coi, anh hé miệng định nói quay về chỗ cũ, nhưng lại khựng vài giây rồi mở cửa xe đi xuống.
Anh đứng dưới lầu chung cư, ngước nhìn khung cửa sổ quen thuộc.
Nơi đó không có ánh đèn, xem ra do mới chuyển đi chưa lâu nên chưa có người mới chuyển vào.
Trời tối.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng phiền não. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, cầm bật lửa và hộp thuốc lá, tựa vào cột đèn đường, châm một điếu thuốc.
Đứng không biết bao lâu, một tiếng bước chân từ từ truyền đến.
Xét theo âm thanh, là tiếng bước chân của phụ nữ.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Ngu Vãn, ánh mắt anh lóe lên một cái, sau đó lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường lệ.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô ta, tựa như ánh trăng lạnh lẽo kia, không có chút ấm áp nào, đây là sự lạnh lùng mà đã lâu Ngu Vãn không gặp.
“A Nhiên, sao anh lại tới đây?” Ngu Vãn mờ mịt hỏi.
Cô ta ăn tối với Bạch Hạc xong, vừa bắt taxi về nhà đã nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới ánh đèn đường, trong khoảng khắc còn cho rằng anh đang đợi mình.
Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, đôi mắt xẹt qua mặt Ngu Vãn, đột nhiên lên tiếng: “Tại sao cô lại ở đây?”
Ngu Vãn nghe thấy, trả lời: “Em thuê nhà ở đây.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Thấy anh không nói gì, Ngu Vãn suy nghĩ một chút, tiếp tục giải thích: “Đây là nơi mà Giang Nguyệt giới thiệu cho em, cô ấy nói bên này rất an toàn, thích hợp cho phụ nữ sống một mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT