Giang Nguyệt trầm mặc nghe những lời cảm ơn của Thịnh Sóc Thành, trong lòng có một loại chua xót nói không ra, lại xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp.

Chắc hẳn giữa Thịnh Sóc Thành và người vợ quá cố của ông, nhất định có câu chuyện không ai biết.

Vậy thì phải là những ân oán tình thù như thế nào mà lại thành ra như ngày hôm nay?

...

Bắc Thành.

“Giang Nguyệt và Bách Kiều ký thỏa thuận, đoán chừng sau này là muốn chuyển sang làm diễn viên kịch nói.” Tiết An báo cáo tin tức cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên nghe xong, giọng nói trầm thấp: “Tùy ý cô ấy, chỉ cần âm thầm chú ý đến an toàn của cô ấy là được.”

Tiết An gật đầu, lại có chút do dự: “Còn có một chuyện, Tiêu tổng.”

“Nói đi.”

“Tần Di Di, cô ta nói sẽ nộp đơn rút khỏi Giang San.”

Giữa ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên kẹp một điếu thuốc, khẽ phẩy tàn thuốc, giọng điệu thờ ơ: “Hợp đồng của cô ta hết hạn?”

“Cô ta không ký thêm thời hạn, hẳn là đến cuối tháng này.”

Sau khi không có Đàm Di Tông chống lưng, địa vị của Tần Di Di giảm xuống không ngừng, ở lại Giang San chắc chắn cũng không ngẩng đầu lên được.

Tất cả mọi người đều biết chuyện giữa cô ta và Đàm Di Tông, ngay cả ánh mắt nhìn cô ta cũng mang theo nhiều phần ghét bỏ.

Vốn tưởng rằng Tiêu Kỳ Nhiên xử lý Đàm Di Tông, sẽ thuận tay xử lý cả Tần Di Di. Nhưng anh lại gác chuyện của cô ta sang một bên, để cho Tần Di Di tiếp tục ở lại Giang San.

Trên danh nghĩa vẫn là nghệ sĩ của Giang San, nhưng Tần Di Di không có khả năng quay phim, cũng không có phát ngôn đến tìm cô ta, sự hiện diện của Tần Di Di ở trong công ty cũng chỉ là vô dụng.

Cuộc sống như vậy, cứ trôi qua nhiều thêm một ngày thì áp lực tâm lý của cô ta càng lớn hơn một chút.

Cuối cùng Tần Di Di cũng không chịu nổi sự khủng hoảng trong lòng, chủ động nộp đơn, xin hủy hợp đồng trước thời hạn với công ty.

“Nếu vẫn chưa đến kỳ hạn, vậy cứ để cô ta tiếp tục ở lại.” Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thuốc, giọng điệu nhàn nhạt:

“Cho dù Tần Di Di ngồi không yên, cũng bắt buột phải ngồi yên ở đó cho tôi.”

Giọng nói của anh trong vắt lạnh lùng, tỏa ra ý tứ lạnh lùng không giận dữ nhưng lại có uy lực, làm cho Tiết An ở trong lòng cũng căng thẳng theo.

“Tôi biết rồi, Tiêu tổng.”



Biết được đơn xin chấm dứt hợp đồng của mình bị bác bỏ, Tần Di Di vừa nóng vừa tức giận, đi hỏi nhân sự. Bên nhân sự cũng chỉ mơ hồ trả lời là ý tứ của cấp trên.

Cô ta đứng ngồi không yên, giống như cá nằm trên thớt, không biết khi nào dao rơi xuống người.

Không còn cách nào khác, cô ta đành đi nhờ Bạch Hạc giúp đỡ.

Gọi bốn năm cuộc điện thoại mới được bắt máy, Tần Di Di vừa mở miệng đã muốn giả bộ đáng thương cầu đồng tình: “Hạc Hạc, tớ…”

“Được rồi, cô không cần nói nữa.” Bạch Hạc đã ngắt lời Tần Di Di trước một bước: “Chuyện cô làm tôi đều biết, là chỗ bạn bè với nhau, tôi rất thất vọng về cô, cô không cần gọi điện thoại cho tôi nữa.”

“Hạc Hạc, cậu nghe tớ giải thích, những thứ này đều là Đàm Di Tông…”

Tần Di Di nói được một nửa, đầu dây bên kia bỗng nhiên có một giọng nữ cực kì ôn nhu truyền vào: “Tiểu Hạc, chúng ta nên xuất phát rồi, bộ phim đã sắp bắt đầu.”

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Bạch Hạc cũng biến mất, nói với đối phương: “Tần Di Di, lúc trước tôi coi cô là bạn bè, nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn luôn có tâm tư khác.”

Bạch Hạc không chút do dự nói: “Tôi vẫn chưa nói với cô, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nói cho cô biết, anh họ không thể ở cùng một chỗ với cô đâu, mối tình đầu của anh ấy đã trở lại, cô không có cơ hội!”

Tần Di Di ngơ ngác.

Mối tình đầu của Tiêu Kỳ Nhiên... Đó là ai vậy?

Bạch Hạc nói xong liền cúp điện thoại.

“Em đang gọi điện thoại cho ai à?” Giọng điệu của Ngu Vãn vẫn nhẹ nhàng như trước.

Bạch Hạc lắc đầu, mơ hồ trả lời: “Không có ai, là điện thoại quấy rối mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play