Nói xong, cô cùng chị Trần liếc nhau một cái, chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút đã.”
Thịnh Sóc Thành nói chị Trần và Đỗ Thời Minh đợi ở bên ngoài, ông ta nói có chuyện muốn nói với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cô chỉ gật gật đầu với chị Trần, ánh mắt ra hiệu bảo chị ấy không cần lo lắng.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí hôm nay cũng không tệ lắm, hơn nữa Thịnh Sóc Thành rõ ràng là có chuyện muốn nói với cô.
Nếu không, chỉ là vì chuyện ký kết hợp đồng cho cô vào đoàn kịch, thì cũng không cần đích thân ông đến đây.
Chẳng bao lâu sao, có một người phục vụ mang thức ăn vào.
Món ăn được đưa lên phần lớn đều là các món ăn địa phương của thành phố Hoa Thành, chủ yếu thiên về vị ngọt, nguyên liệu đều rất tươi, đặc biệt là món cá hồi được đặt ở giữa bàn, vừa nhìn đã thấy thơm ngon.
Một bàn thức ăn ngon được bày ở trước mặt, chờ Thịnh Sóc Thành động đũa trước, rồi Giang Nguyệt mới gắp đồ ăn, biên độ giơ tay lên của cô rất nhỏ, lễ nghi và tư thái đều rất chu toàn.
Thịnh Sóc Thành không nói chuyện, Giang Nguyệt cũng không hỏi, hai người cứ như vậy mà mặt đối mặt yên tĩnh ăn cơm.
Ăn uống cũng không sai biệt lắm, Thịnh Sóc Thành mới cầm khăn tay ở bên cạnh lau miệng, rốt cục cũng nói câu đầu tiên:
“Giang Nguyệt, ở phương diện ở chung với người khác, cô so với những người trẻ khác mà tôi từng tiếp xúc qua thì trầm ổn hơn rất nhiều, là người biết làm việc.”
“Nếu đặt ở trên người khác, vừa rồi lúc ăn cơm cô nên hỏi tôi là muốn nói chuyện gì.”
Giang Nguyệt nghe không ra là ông ta đang khen hay là đang chê: “Ăn không nói, ngủ không nói. Ngài sẽ không thích những người quá nóng nảy.”
“Thiếu kiên nhẫn đương nhiên là không nên, nhất là tính nóng nảy, tham lam sự thành công quá thì lại càng không nên.” Thịnh Sóc Thành ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt ông ta có ẩn ý sâu xa:
“Nhưng cũng không giống như một cô gái như cô, quá mức trầm ổn, làm cho người khác không đoán được tâm tư.”
Ý tứ trong lời nói của ông ta, chính là nhìn không ra ý đồ của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cười: “Vậy cũng không thể có hai tính cách đó được.”
“Lúc trước tôi có hiểu lầm cô một chuyện, sao cô lại không giải thích?” Giọng điệu ông ta chậm rãi, nghe không ra cảm xúc:
“Tôi còn cố ý để cho Trương Nghị để ý đến cuộc gọi của cô, nhưng ai biết được cô gái nhỏ cô, ngay cả một tin tức cũng không có.”
“Nếu ngài đã muốn thêm tội, tôi cũng không thể từ chối.” Giang Nguyệt khiêm tốn nói: “Trước khi ngài động thủ thì cũng chưa từng hỏi qua tôi, có nghĩa là trong lòng ngài đã có quyết định rồi, tôi còn mạnh mẽ đi giải thích làm cái gì? Ngài biết đấy, kiến thì không lay chuyển được voi.”
“Cô gái nhỏ, vẫn còn đang giận tôi?” Thịnh Sóc Thành bị cách nói ẩn dụ của cô làm cho buồn cười, cảm thấy cô có chút thú vị, nhịn không được mà lắc đầu:
“Cô thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.”
“Có đôi khi cổ linh tinh quái, có đôi khi lại rất nội liễm trầm ổn, tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi, cũng rất khó để dò xét ý tứ của cô.”
Ông ta buông tay ra, giọng điệu tuỳ ý nói: “Tôi sợ là đã lớn tuổi rồi, không thể quay đầu được nữa, tôi đầu hàng.”
“Cô cứ nói thẳng đi, cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?.”
Giang Nguyệt ngây người một lúc, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
“Về vấn đề này, lần đầu tiên ngài hẹn gặp tôi, cũng đã từng hỏi rồi.”
Sắc mặt Giang Nguyệt cực kỳ bình tĩnh: “Lúc trước cứu ngài, thật sự chỉ là hành động cứu người theo bản năng. Đi tìm phu nhân Trình Nghênh Xuân cũng là bởi vì bộ phim tôi muốn quay có yếu tố về nghề thêu, tôi muốn học tập và tìm hiểu nó sâu hơn. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn ôm lấy cây đại thụ là ngài đây! Thật xin lỗi, tôi nói hơi thẳng thắn một chút.”
Giang Nguyệt thẳng thắn nói ra, từng câu từng chữ đều mang theo cảm xúc kiên định:
“Lúc ấy tôi cũng đã trả lời ngài, đáp án đến bây giờ vẫn không thay đổi. Từ đầu đến cuối, tôi không cầu xin ngài bất cứ cái gì, tin hay không thì tuỳ ngài.”
Giang Nguyệt thừa nhận rằng lời nói của bản thân có chút xúc phạm, nhưng cô vẫn muốn nói.
Thịnh Sóc Thành cũng không tức giận, chỉ nhìn cô, thản nhiên lặp lại: “Không cầu gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT