Mấy người trước sau đi ra khỏi phòng ăn, Bạch Hạc xoay người muốn gọi Giang Nguyệt:

"Giang Nguyệt, trễ như vậy, tôi bảo anh trai tôi đưa chị trở về khách sạn…"

Giang Nguyệt bước mấy bước đi đến ven đường, động tác nhanh chóng mở cửa xe taxi ra, ngồi vào trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với bọn họ:

“Khách sạn tôi ở hơi ngược đường, không muốn làm phiền mọi người, tạm biệt nhé.”

Khi xe bắt đầu chuyển bánh, Giang Nguyệt không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Ngu Vãn đứng ở đó cười, vẫy tay về phía cô, bên cạnh cô ấy là thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên.

Đêm nay, Ngu Vãn trang điểm rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí chất mà chỉ những ngôi sao mới có được.

Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, cho dù là dáng người hay ngoại hình, đều khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.

Đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt từ trước đến nay khác với người thường, nhìn thể chất yếu ớt, càng khiến người ta thương tiếc.

Trước kia Giang Nguyệt đã từng nghĩ tới, một người đàn ông mắt cao hơn đầu như Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng sẽ kết hôn với người phụ nữ như thế nào.

Hiện tại nhìn thấy Ngu Vãn, cuối cùng cũng đã có câu trả lời…

...

Trở lại khách sạn, sau khi Giang Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, cảm xúc và thần kinh mới dịu đi. Cô đứng dậy lau khô cơ thể, quấn khăn tắm đi ra khỏi bồn tắm.

Vừa rồi ở trên bàn cơm, Giang Nguyệt và Bạch Hạc, Ngu Vãn đã trao đổi số điện thoại, nói là sau này có cơ hội thì thường xuyên liên lạc.

Vốn tưởng rằng đó chỉ là sự khách sáo xã giao với nhau, nhưng khi nhìn thấy Ngu Vãn thật sự gọi điện tới, Giang Nguyệt có chút hơi ngạc nhiên cùng lúng túng.

Vì sao Ngu Vãn lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này?

Cô quấn lại mái tóc, dùng khăn mặt quấn lên đầu. Do dự một hồi, cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn thúc giục cô nhận điện thoại:

“Ngu tiểu thư?”

"Giang Nguyệt, thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô." Giọng nói của đối phương rất trong trẻo, mềm mại, dễ chịu khiến cho người ta muốn cùng cô tiếp tục tán gẫu:

“Cô đã sắp ngủ chưa?” Ngữ điệu cực kỳ dịu dàng.

“Tôi chưa, Ngu tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ngu Vãn vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Tôi đã năm năm không trở về nước, đối với Bắc Thành cũng có chút cảm thấy xa lạ, muốn hỏi cô có căn hộ nào thích hợp, có thể giới thiệu cho tôi hay không?”

"Tiểu Hạc trước đây vẫn luôn ở bên nước ngoài, em ấy cũng không biết gì về thị trường cho thuê ở Bắc Thành. Cô là người bạn đầu tiên tôi quen biết khi tôi trở về nước, vì vậy tôi mới mạo muội tìm cô hỏi thăm một chút.”

Hóa ra là chuyện này.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Vừa đúng lúc căn hộ tôi thuê trước đó đã hết hạn. An ninh ở khu chung cư kia cũng rất tốt, tương đối yên tĩnh. Nhưng mà không gian có chút nhỏ, vậy có được không?”

"Tôi cũng không quá để ý đâu, tôi chỉ ở một mình." Ngu Vãn cười cười, giọng nói dịu dàng như trước, giống như gió xuân.

"Vậy lát nữa tôi gửi phương thức liên lạc của chủ nhà đấy cho cô." Giang Nguyệt kéo dây váy ngủ:

"Cô có yêu cầu gì về vấn đề tiền thuê nhà không? Tôi cũng có thể giúp cô tìm những căn hộ khác.”

"Vậy thì tốt quá, cám ơn cô." Ngu Vãn chân thành nói lời cảm ơn: "Nếu không tôi còn không biết nên làm thế nào bây giờ.”

Lúc Giang Nguyệt và Ngu Vãn giao tiếp, có thể cảm nhận được khí chất yên tĩnh và ôn nhu của đối phương. Sự tự nhiên và chu đáo rõ ràng này, thậm chí khiến cho Giang Nguyệt cảm thấy có chút tự ti xấu hổ.

Hai người tùy tiện tán gẫu hai câu, Giang Nguyệt đang chuẩn bị chấm dứt đối thoại thì đầu dây bên kia bỗng nhiên thở dài tiếc nuối:

“Thật vất vả mới có thể về nước, vừa mới kết giao được một người bạn, nhanh như vậy liền sẽ không được gặp mặt nữa rồi.”

Giang Nguyệt sửng sốt, theo bản năng an ủi: “Không sao, nếu có cơ hội tôi có thể trở về, đến lúc đó chúng ta có thể đi ăn cùng nhau.”

“Vậy đến lúc đó, chúng ta cùng với A Nhiên cùng nhau ăn một bữa, được không?” Ngu Vãn đột nhiên hỏi câu như vậy, trong lời nói còn mang theo ý tứ khác:

“Nếu như tôi đoán không sai, giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play