Giang Nguyệt hơi sửng sốt trước giọng điệu chỉ giáo giống như tiền bối của Ngu Vãn.
Cô còn chưa kịp hỏi, Bạch Hạc đã trả lời trước: “Giang Nguyệt, để tôi nói cho chị biết một bí mật. Thực ra, nhiều năm trước, chị Ngu vãn cũng là một ngôi sao lớn, rất nổi tiếng đó.”
Ngu Vãn không nhẹ không nặng khẽ nhìn Bạch Hạc một cái, lấy tay nhẹ nhàng đẩy cô ấy, lực đẩy rất nhẹ nhàng.
Trong giọng nói của cô ta mang theo trách cứ, nhưng vẫn ôn nhu như nước: “Tiểu Hạc, không được nói lung tung trước mặt Giang tiểu thư.”
“Em cũng đâu nói sai...” Giọng Nói của Bạch Hạc vẫn thấp xuống, có chút không phục:
“Cho dù bây giờ chị không nổi tiếng nữa, nhưng trong lòng em chị vẫn là ngôi sao đẹp nhất.”
Hèn chi lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên thành lập Giang San đã quyết đoán như vậy. Cũng không khó hiểu khi gia tộc Tiêu Kỳ Nhiên trước giờ đều kinh doanh, mà anh lại nắm rõ mọi chuyện về giới giải trí như lòng bàn tay.
Hiện tại lại cẩn thận nhìn thần thái Ngu Vãn, không nói từ khí chất hay là diện mạo, đều cùng cô có vài phần giống nhau.
Không, là cô có vài phần giống cô ấy!
Giang Nguyệt dần dần từ mê mang khôi phục lại rõ ràng, chờ hiểu ra được những thứ này, cô lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra… Ngay từ đầu, đã không phải là ngẫu nhiên.
Giữa bữa ăn Giang Nguyệt rời khỏi đi toilet, Bạch Hạc không kiềm chế được kích động trong lòng, nháy mắt với Ngu Vãn:
“Chị Ngu Vãn, vừa rồi chị uống hai ly rượu, chắc là say rồi đúng không?”
Ngu Vãn liếc Bạch Hạc một cái không trả lời, chờ cô nói tiếp.
“Em sẽ nhờ anh họ đến đón chúng ta!”
Không đợi Ngu Vãn trả lời, Bạch Hạc đã hưng phấn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên:
“Anh họ, anh có thể tới đón em một chuyến được không? Em đang ăn tối với bạn bè ở đây, có một chút say rượu, hôm nay tài xế của em đang nghỉ phép rồi.”
...
Không quá vài phút, Tiêu Kỳ Nhiên bước vào nhà hàng với vẻ mặt vô cảm.
Anh dừng lại trước bàn của Bạch Hạc, liếc nhìn Ngu Vãn đang ngồi ở một bên, gần như không dừng lại mà tầm mắt liền rời đi.
Anh lại chú ý tới vị trí đối diện của hai người bọn họ đặt một bộ dao kéo đã qua sử dụng, vì thế thản nhiên lên tiếng hỏi:
“Còn có ai nữa sao?”
“Vừa rồi em cùng chị Ngu Vãn đến bệnh viện tái khám, đúng lúc gặp được chị Giang Nguyệt ở cửa, nên liền kéo chị ấy cùng đi ăn cơm.”
“Người đâu?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên bình thản, thoạt nhìn càng thờ ơ, dường như là thuận miệng hỏi.
Bạch Hạc chỉ chỉ hướng toilet: “Vừa rồi nói là đi toilet, không biết tại sao còn chưa có trở lại.”
Nói tới đây, cô bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn tạo cơ hội cho Ngu Vãn và Tiêu Kỳ Nhiên ở một mình, vì thế lập tức đứng lên:
“Em đi toilet tìm một chút, hai người nói chuyện đi.”
Trong nháy mắt, chỉ còn lại có hai người.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống cái ghế không có ai ngồi, bên cạnh là nơi Giang Nguyệt vừa ngồi.
“Anh ăn cơm chưa?” Ngu Vãn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên một câu, mở ra đề tài giữa hai người.
Trong phòng ăn có người đang chơi violin, âm nhạc vô cùng nhẹ nhàng dễ nghe, rơi vào trong tai Tiêu Kỳ Nhiên, lại làm cho hắn cảm thấy có chút phiền não.
Cơ lưng hắn thả lỏng tựa vào thành ghế, lấy tay cởi cúc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên, lại nới lỏng cà vạt:
“Đã ăn một chút rồi.”
Nói xong câu này, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn lãnh đạm như vậy, cùng năm năm trước không hề khác biệt. Thậm chí còn không biết có phải là ảo giác của Ngu Vãn hay không, hắn tựa hồ so với lúc trước càng thêm lạnh lùng, làm cho người ta càng khó có thể tới gần nửa bước.
Ngu Vãn đợi thật lâu, cũng không thấy Bạch Hạc và Giang Nguyệt trở về.
Trong lòng cô ta suy nghĩ một lúc, rốt cục mới ngước mắt nhìn về phía hắn, giọng nói bình tĩnh tự nhiên:
“Em vẫn muốn hỏi anh… chuyện năm đó, có phải anh vẫn còn ghi hận không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT