Tống Du đi tới trước mặt Giang Nguyệt, ly rượu trong tay hơi nghiêng về phía trước:
“Xin lỗi, công tác chuẩn bị hôn lễ bận rộn nên không kịp mời cô.”
Anh ấy nói rất hời hợt, cũng có thêm vài phần lễ phép và xa cách hơn so với trước kia.
Giang Nguyệt nhạy bén nhận ra Tống Du có gì đó khác thường.
“Giang Nguyệt, bây giờ cô và Trần...”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Trần Tư Tề tiến về phía trước một bước, ngữ khí không nặng không nhẹ.
Tống Du im lặng một giây, sau đó vẻ mặt mỉm cười, rất ôn hòa: “Như vậy à, vậy hy vọng có thể sớm nghe được tin vui của hai người nhé.”
“Bên kia còn có khách muốn chúc rượu, xin phép đi trước.”
…
Đến khi Tống Du và Bạch Hạc đi xa, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn mờ mịt.
Cô luôn cảm thấy Tống Du đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Có thể do thời gian dài không gặp hoặc có nguyên nhân gì khác khiến hai người sinh ra khoảng cách, thậm chí còn không giống như bạn bè.
Có lẽ, căn bản không phải do anh bận rộn nên quên mất, mà hoàn toàn không có ý định gửi thiệp cho cô.
Giang Nguyệt cúi đầu, nhếch môi cười một tiếng.
Trần Tư Tề nhận ra cảm xúc sa sút của cô, vì vậy hỏi: “Không vui sao?”
“Không có!” Giang Nguyệt trả lời nhanh chóng.
Cô không có quyền không vui.
Những người quyền quý như họ muốn kết giao hay làm bạn với ai hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nếu cảm thấy chướng mắt ai thậm chí cũng không cần lý do.
Tống Du cũng coi như lễ phép, ít nhất thái độ vừa rồi đối với cô còn ôn hòa.
Cô thật sự không thức thời, lúc nãy còn đùa giỡn như thế, trên thực tế người ta hoàn toàn cũng không coi cô là bạn bè.
Cô chẳng là cái gì cả!
Trần Tư Tề hơi mím môi, nhìn gương mặt hơi cô đơn của Giang Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Có lẽ cô đã hiểu lầm Tống Du.
…
Giữa buổi tiệc Bạch Hạc nói muốn đi nhà vệ sinh, Tống Du nhìn lướt qua toàn bộ sảnh tiệc rồi đi về một hướng.
“Đã đến rồi, sao không qua chào hỏi?” Tống Du vừa cười hỏi vừa đưa một ly sâm banh qua.
Kiều Cẩn Nhuận nhận lấy, chạm ly với anh ấy: “Nhìn thấy là đủ rồi, tân hôn vui vẻ.”
“Lời này của cậu, chắc hẳn không phải nói đến chuyện gặp tôi.”
Tống Du có năng lực nhìn thấu lòng người, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Kiều Cẩn Nhuận:
“Kêu cậu quan tâm, giúp đỡ cô ấy vài lần mà đã nảy sinh tình cảm rồi sao?”
Kiều Cẩn Nhuận nhấc mí mắt lên nhìn anh ấy, ngữ khí thản nhiên: “Nói chuyện đừng chua ngoa như vậy, cậu là người đàn ông đã có gia đình, phải chú ý trinh tiết.”
Tống Du: “… Tôi đã rất chú ý rồi, lúc nãy còn không dám nói nhiều với cô ấy.”
Nói tới đây, hai người không khỏi tự giễu bản thân.
Thật trùng hợp.
Hai người cùng thích một người phụ nữ.
Nhưng lại thật trùng hợp.
Cả hai đều không thể có được cô!
Vì thế hai người đàn ông cô đơn ở cửa hút thuốc, chờ đến khi gần tàn tiệc, Tống Du mới trở lại đại sảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT