Một lát sau, người đàn ông mới “Ừ” một tiếng, sau đó bấm số của Giang Nguyệt.
Đầu dây bên kia cũng không để anh chờ lâu, rất nhanh đã có người bắt máy, một giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: “Alo?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không có chút giao động nào, bình tĩnh và lãnh đạm: “Khoẻ hơn chưa?”
“... Khoẻ hơn nhiều rồi.” Lúc trả lời, giọng nói của Giang Nguyệt vẫn không khác gì lúc trước, chỉ là có chút khàn khàn, trong lúc nói còn ho thêm hai cái.
Sau đó, hai người họ không nói gì nữa, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Giang Nguyệt không hỏi vì sao anh lại cứu mình, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không hỏi cô vì sao lại chủ động nhảy sông.
Cả hai cứ như thể cứ mơ hồ cùng ăn ý như vậy.
Giang nguyệt cúi đầu, nhìn cái bóng ngồi trên giường của mình hiện lên trên mặt đất, bóng lưng rất rõ ràng, mỏng manh như thể sẽ bị gió thổi bay đi.
“Giang Nguyệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy điện thoại, cửa sổ xe mở ra một chút, gió từ bên ngoài thổi vào, giọng nói ấm áp vang lên khiến cho người ta cảm thấy thanh bình:
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau một chút, cô có rảnh không?”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt nở nụ cười, cô không trông mong gì, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Tiêu tổng, đã muộn rồi.” Giọng nói của cô không khác gì ngày thường: “Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”
Giang Nguyệt rõ ràng nói là cũng muộn rồi, nhưng không biết tại sao, Tiêu Kỳ Nhiên lại nghe ra một ý nghĩa khác từ lời nói của cô…
Tiêu tổng, đã quá muộn rồi!
Quá muộn rồi…
Anh vẫn còn hoang mang, nhưng cô đã cúp máy.
Không hề lưu luyến chút nào.
Nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên chút kinh ngạc lại mờ mịt.
Ngày quay cảnh quay cuối cùng của Giang Nguyệt của bộ phim này.
Khi đạo diễn hô: “Có thể qua”, thần kinh Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.
Như thể trút bỏ được gánh nặng.
“Chúc mừng Giang Nguyệt hoàn thành cảnh quay cuối cùng.”
“Xin chúc mừng! Chúc cô tiền đồ như gấm, phim mới ăn khách, sau này càng thêm nổi tiếng nha!”
“...”
Giữa những tiếng hoan hô và chúc phúc, Giang Nguyệt lại không cảm thấy quá vui mừng, cô chỉ cảm thấy gánh nặng trên đôi vai cuối cùng cũng có thể được trút bỏ, thay vào đó là sự nhẹ nhàng và thư thái không có gì sánh được.
Mỗi lần đóng một bộ phim, Giang Nguyệt đều coi đó là bộ phim cuối cùng trong sự nghiệp của mình mà dốc hết tâm trí để thể hiện sao cho hoàn hảo nhất có thể.
Từ nay về sau, trong sự nghiệp diễn xuất của cô, lại có thêm một tác phẩm để đời.
Giang Nguyệt cúi đầu thật sâu để chào tạm biệt các nhân viên trong đoàn làm phim: “Cảm ơn.”
Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi xúc động rơi lệ, chị Trần thì mỉm cười nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương.
Những người khác ở đây không biết, nhưng ba người bọn họ đều biết rất rõ, đây là bộ phim cuối cùng mà Giang Nguyệt đóng dưới trướng Giang San.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT