Như thấy được tâm trạng vui mừng của hắn, trái tim Giang Nguyệt không hiểu sao lại run lên.
Cô lấy lại tinh thần, mím môi, mỉm cười với Tiêu Kỳ Nhiên: “Không có thai.”
Ba từ rõ ràng sắc bén, không chút cấu thả, đơn giản mà thẳng thắn thông báo đáp án.
Ý cười nhàn nhạt của Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng trên khuôn mặt của hằn từng chút một.
“Xem ra đáp án này không thể làm cho Tiêu tống hài lòng rồi.” Giang Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu: “Vậy anh muốn nghe đáp án nào? Tôi mang thai có thể làm anh hài lòng sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại.
Giang Nguyệt quen nói dối, lại am hiểu diễn xuất, giờ phút này đáp án nào của cỏ, cũng không thể thuyết phục người ta.
Nhớ tới lúc trước cô luôn miệng nói: Tuyệt đối sẽ không mang thai đứa nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên anh, cho dù là mang thai, cũng sẽ không chút do dự mà phá bỏ đứa bế, ánh mắt Tiêu Kỳ
Nhiẽn càng thêm âm trầm lạnh lùng hơn.
Giang Nguyệt cúi đầu, muốn xem thông báo làm rõ của chị Trần đã được đăng lên chưa.
Nhưng do thiếu sự hỗ trợ đằng sau của công ty, tốc độ của một loạt các quá trình thông báo trở nên rất chậm, qua một thời gian ngắn vẫn chưa nhìn thấy gì.
Nhưng dù sao Giang Nguyệt cũng không vội, vì dù gì chân tướng cũng sẽ được phơi bày.
Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông từ trên cao truyền đến, mang theo vài phần uy nghiêm quen thuộc của người ở địa vị cao:
“Trong khách sạn có que thử thai.”
“Ngay bây giờ cô đi kiểm tra đi.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, lạnh nhạt ra lệnh: “Tôi không tin cô. Tôi chỉ quan tâm kết quả!”
Giọng điệu của hắn nhạt đến mức không nghe ra được cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Mau đi, đừng để tôi thúc giục cô.”
Lúc này, Giang Nguyệt mới chú ý tới vách ngăn dưới bàn trà đang đặt một hộp que thửthai hoàn toàn mới.
Lông mi của cô khẽ run, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra tốn nhiều công sức như vậy đưa cô vào trong khách sạn, chẳng qua là muốn tận mắt nhận được một kết quả, không có ý nghĩa gì khác.
Giang Nguyệt đứng ở cửa khách sạn, dùng ánh mắt đặc biệt yên tĩnh nhìn hắn, trong trầm mặc có chút lạnh lùng.
Giang Nguyệt tuy rằng luôn khéo léo trong giới giải trí, nhưng cô cũng không bao giờ cúi đầu hạ mình hèn mọn, mà ngược lại càng giống như một đóa hoa hồng kiêu ngạo nở rộ đón gió.
Tất cả những lời tâng bốc về Giang Nguyệt chính là đều dựa trên tính cách thanh cao lạnh lùng này của cô.
Tâm cao khí ngạo, ai cũng không thể làm cho Giang Nguyệt thực sự cúi đầu.
Hiện tại, cái hộp que thử thai mới tinh đặt trên bàn còn chưa được mở ra, giống như một loại trào phúng cực lớn.
Anh ta không tin cô.
Dù câu trả lời là gì, anh ta cũng đều không tin cô.
Trong khoảnh khắc, trong lòng Giang Nguyệt bổng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn thay, cô thực sự không hề mang thai!
Khóe miệng cô giương lên, nụ cười không nhìn ra có gì không đúng: “Được thôi, Tiêu tổng, tôi đi kiểm tra.”
Ngoan ngoãn lại nghe lời, giống như trước kia.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đủng lắm, Tỉẻu Kỳ Nhiẻn nói không nên lời, chỉ híp mắt nhìn Giang Nguyệt đỉ vào toilet.
Thời gian chờ khõng tính là quá dài, Giang Nguyệt một lần nữa cầm que thử thai đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi ở trước bàn ăn tạm thời xử lý công việc.
Trước mặt anh là màn hình laptop đang hoạt động, một tay anh vẫn còn cầm điếu thuốc, thần sắc có chút thờ ơ.
Thấy cô đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên giống như là theo phản xạ, ấn tàn thuốc còn lại vào trong gạt tàn, đôi mắt từng chút từng chút nâng lên.
“Thử xong rồi?” Giọng điệu của anh vẫn luôn trầm tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT