Lúc Giang Nguyệt đang tắm, điện thoại di động của cô vang lên hai lần, có tin nhắn đến.
Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trên bàn, ánh mắt không rõ ý tứ, đưa bàn tay to ra nhanh chóng cầm lấy.
Điện thoại có mật khẩu.
Tiêu Kỳ Nhiên tiện tay thử sinh nhật Giang Nguyệt một chút. Sai Mật khẩu.
Hắn cau mày, lại thử nhập vào ngày sinh của hắn. Kết quả điện thoại lại thật sự được mở khóa.
Nhìn giao diện hiện lên, Tiêu Kỳ Nhiên bật cười thành tiếng.
Chỉ là nụ cười này không kéo dài được bao lâu, vừa bấm vào tin nhắn, sắc mặt hắn liền lạnh xuống.
Tin nhắn là Trần Tư Tề gửi tới.
[Xin chào Giang Nguyệt, tôi là Trần Tư Tề, rất xin lỗi vì đã gửi tin nhắn cho cô muộn như vậy. Tôi nghe nói cô sắp hủy hợp đồng với Giang San, cô có muốn cân nhắc đến Trần thị phát triển hay không?]
Tin nhắn này xem như là cành ô liu Trần Tư Tề ném ra với Giang Nguyệt.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm lãnh, nhìn chằm chằm từng chữ trên tin nhắn, đầu lưỡi không kiên nhẫn liếm qua kẽ răng, nhanh chóng trả lời một câu.
[Không nghĩ đến.]
Sau đó hắn xóa luôn hai tin nhắn này. Giống như nó không hề tồn tại.
Đến khi Giang Nguyệt tắm rửa xong, lau tóc đi ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Tiêu Kỳ Nhiên, tâm tình hắn lạnh đến điểm đóng băng, đôi mắt cũng trở nên u ám.
Cô tự nhận mình không có gì đắc tội với anh ta nên cũng không thèm nhìn nữa, định trở về phòng sấy tóc.
"Đứng lại."
Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như thường, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy có chút lạnh lẽo trong lời nói này:
“Cô và Trần Tư Tề, rốt cuộc có quan hệ gì?”
"Không có quan hệ gì cả."
Giang Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, sắc mặt tự nhiên, hai tay tiếp tục dùng khăn lông lau tóc, thanh âm không mặn không nhạt:
“Đây là lần thứ hai tôi và anh ấy gặp nhau, có thể có quan hệ gì?”
Cô nói thật, còn Tiêu Kỳ Nhiên có tin hay không thì không phải chuyện của cô.
Nghe được câu trả lời của Giang Nguyệt, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng khó coi, trong mắt hắn ta hiện lên một tia châm chọc không che giấu:
“Gặp nhau hai lần mà đã thân thiết đến mức có thể đưa nhau về nhà? Vậy sức hấp dẫn của cô đúng thật là vô hạn nhỉ?”
Không biết tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại phát điên, nhưng Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh như trước:
"Nếu Tiêu tổng và Trần thiếu có mâu thuẫn gì thì nên đi tìm anh ấy mà giải quyết, chứ đừng giận chó đánh mèo trên người tôi.”
Cô không phải là một tấm thảm chùi chân, để cho anh ta trút giận.
Mái tóc dài của cô vẫn còn ướt, vài sợi tóc từ khăn tắm rơi xuống, rủ xuống xương quai xanh, vương vãi những giọt nước đọng lại, càng thêm quyến rũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT