Giang Nguyệt trở về căn phòng do đoàn làm phim sắp xếp, Tiểu Diệp ở lại chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô, trong khi chị Trần và Tĩnh Nghi thì theo tài xế đến một nơi ở khác.

Tiểu Diệp đã nói chuyện không ngừng từ lúc Giang Nguyệt vừa bước vào, điều này ngay lập tức làm dịu đi sự không vui vừa rồi của Giang Nguyệt.

Địa điểm chụp được đặt ở bên bờ sông và có thể nhìn thấy cảnh sông tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.

Kịch bản lần này, Giang Nguyệt cũng đã sớm quen thuộc, là một thiết lập về bối cảnh tương tự như “Tỳ Bà Hành”, nữ chính phải canh giữ bên bờ sông, ngày đêm nhớ nhung người chồng đã lâu không về.

Vị trí quay theo hướng dẫn được lựa chọn rất tốt, bầu không khí ở đây rất đầy đủ.

“Chị Giang Nguyệt, hành lý chị Trần thu dọn cho chị đã để sẵn trong phòng rồi.”

Giang Nguyệt gật đầu cảm ơn. Chờ tắm rửa xong trở về phòng, cô giống như bình thường mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra các sản phẩm chăm sóc da của mình.

Giang Nguyệt nhìn thấy con chim gỗ mà Kiều Cẩn Nhuận đã tặng cô, đưa tay lấy nó ra khỏi rương hành lý và đặt nó ở đầu giường.

Màu sắc của chú chim rất tươi sáng, các chi tiết chạm khắc cũng được xử lý tốt và trông rất sống động.

Càng nhìn cô càng thấy vui vẻ, vì thế liền lấy điện thoại di động ra chụp một tấm rồi thản nhiên đăng nó lên trang cá nhân.

Kèm theo dòng chữ: [Just like it.]

Giang Nguyệt có thói quen ngắt kết nối internet ngay khi vào đoàn, để có thể tập trung đắm mình vào cốt truyện mà không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.

Sau khi cô đăng xong bài này lên thì liền trực tiếp tắt máy.

Một phòng khác bên trong khách sạn.

Tiêu Kỳ Nhiên dùng đầu ngón tay bóp điếu thuốc, cầm điện thoại di động nhìn thấy trạng thái do Giang Nguyệt mới đăng, trầm tư trong hai giây.

Con chim này đến từ đâu?

Hắn phun ra một ngụm khói, chụp ảnh màn hình gửi cho Tiết An mà không nói rõ ý của mình.

Thời gian qua một phút đồng hồ, Tiết An ngay lập tức tra được phân tích về bức ảnh này, gọi điện thoại báo cáo cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiết An: “Tiêu tổng, tôi điều tra được, đây là bluebird, là một loại chim có bản tính cực kỳ kiêu ngạo, lông vũ xinh đẹp mà kêu lên lại rất êm tai, thích tự do, không dễ bị thuần phục.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, trả lời hắn một câu: “Tôi bảo cậu nói cái này?”

Tiết An toát mồ hôi lạnh, lại suy tư một chút rồi nói: “Ý chị Giang Nguyệt chắc là nói bản thân chị ấy giống với loài chim bluebird này, khao khát được tự do, không muốn bị trói buộc?”

Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, điếu thuốc bị hắn bóp có chút nhăn nheo: “Chỉ có như vậy?”

Nghe được ông chủ cũng không hài lòng với những lời hoa mỹ này, Tiết An lại vội vàng tra tư liệu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời:

“Có một loại cây gọi là bạch đàn xanh, có kịch độc, chỉ có chim bluebird mới có thể đậu trên nó.”

Tiết An nói xong, trong lòng lại có một tia linh cảm: “Tiêu tổng, có thể là chị Giang Nguyệt đang ám chỉ mình là chim bluebird này không?”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm ngâm vài giây,, bỗng nhiên bắt được trọng điểm: “Vậy bạch đàn xanh là ai?”

Lần này Tiết An cũng thông minh ra mà nói: “Có phải là ngài hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên:...

Trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không có khả năng là hắn.

Tối nay ở trong đại sảnh, bộ dáng Giang Nguyệt đối với hắn là nhượng bộ trốn tránh, căn bản không giống như đang có ám chỉ gì với hắn.

Nghe đầu dây bên kia nửa ngày không có động tĩnh gì, Tiết An không dám thở mạnh một tiếng:

“Hay là… tôi giúp ngài điều tra động thái hành tung gần đây của chị Giang Nguyệt nhé?”

Im lặng hồi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới nặng nề mở miệng: “Không cần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play