Chị Trần giải thích thêm: "Chỉ là đột nhiên thay đổi như vậy, đối với Giang San sẽ có ảnh hưởng nhất định."

Vì vậy mà tối qua chị Trần bị gọi đến công ty để họp khẩn.

Nếu lão tiêu Tổng muốn ra tay với con trai của mình, vậy thì Giang San do một tay Tiêu Kỳ Nhiên gầy dựng cũng sẽ khó sống sót nổi.

Là kiểu tổ mất trứng cũng chẳng còn.

Giang Nguyệt đang suy nghĩ miên man thì chị Trần đã đi về phía cô: “Nguyệt Nguyệt, Tiêu Tổng tối hôm qua tìm chị để lấy chiếc vòng cổ trước đó, chị vẫn chưa kịp nói với em một tiếng.”

Nói xong, chị Trần lại nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Giang Nguyệt liền kinh ngạc hỏi: “Anh ta đưa lại cho em rồi à?”

Giang Nguyệt gật đầu: “Tối hôm qua anh ta đeo nó cho em.”

Chị Trần rất bối rối: "Tiêu Tổng,làm vậy là có ý gì?"

“Quỷ mới biết hắn có ý gì.” Giang Nguyệt hất tóc, nhấc chân đi vào phòng tắm, lười biếng bỏ lại một câu:

“Chị Trần, thứ hai tuần sau vẫn tham gia đoàn phim bình thường chứ?”

Đối với những chuyện khác, cô không quan tâm!

Chị Trần biết Giang Nguyệt không muốn lo lắng quá nhiều về những điều này, vì vậy liền trả lời: "Ừ, mọi việc vẫn bình thường, em chỉ cần làm theo kế hoạch trước đó là được rồi."



Tiêu gia bên này đã náo loạn lật trời.

Tô Gia Lan trước giờ luôn trong trạng thái đoan trang nghiêm túc cũng phải nổi giận:

“Sao ông lại bãi bỏ các chức vụ của A Nhiên tại Tiêu gia? Cái này có khác gì nói với bên ngoài là hai cha con ông đang đấu đá lẫn nhau chứ?”

Tiêu Viễn Phong chống gậy, lạnh lùng nhìn bà: “Cũng là bà nuông chiều đứa con trai này, để cho nó làm Tiêu gia rối tung lên, bà còn chưa hài lòng sao?”

Ngực Tô Gia Lan phập phồng vì tức giận, bà ngồi trên xe lăn cũng không vững, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Chuyện ở tiệc đính hôn, bà đã được nghe nói lại.

Đêm đó đúng lúc tim bà không thoải mái nên tạm thời đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chính vì lúc đó bà đang ở trong bệnh viện nên mới miễn cưỡng lấy lý do sức khỏe để hoãn tiệc đính hôn lại.

Nhưng hoãn lại là hoãn lại, không thể nào hủy bỏ luôn được.

“Tần Di Di đâu?” Tô Gia Lan hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại: “Cô ta còn đang mang thai, không thể bị ảnh hưởng, phải nhanh chóng để A Nhiên cùng cô ta kết hôn.”

Trì hoãn tiệc đính hôn là chuyện nhỏ, nhưng nếu đợi đến khi bụng lớn lên sẽ thực sự xấu hổ và nhục nhã.

Đứa trẻ của Tiêu gia tuyệt đối không thể để cho vô danh vô phận.

“Chuyện mang thai, nghịch tử kia có biết không?” Tiêu Viễn Phong khẽ nhướng mi: “Bà phải cẩn thận nó hạ thủ với đứa bé.”

Tiêu Kỳ Nhiên kế thừa phong cách làm việc của Tiêu Viễn Phong, luôn luôn tàn nhẫn và quyết đoán. Nếu hắn biết rằng mình có một con ngoài ý muốn như vậy, sẽ dẫn Tần Di Di đi phá bỏ cũng là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng, đứa trẻ của Tiêu gia làm sao có thể bỏ đi được?

Đã sớm đoán trước được điều này, Tô Gia Lan lo lắng xoa xoa lông mày: "Tôi biết, cho nên tôi cố ý giấu chuyện Tần Di Di mang thai."

"Đợi đến khi lớn tháng hơn một chút mới thông báo cho nó biết. Đến lúc đó phá thai cũng đã muộn."

Tần Di Di không xứng bước vào nhà họ Tiêu, nhưng vì đứa bé trong bụng cô ta, cuộc hôn nhân này vẫn phải diễn ra.

Chờ khi đứa nhỏ được sinh ra, tìm lý do để ly hôn, cho một khoản tiền bồi thường là được rồi.

Đến lúc đấy để đứa trẻ ở Tiêu Gia, Tiêu Kỳ Nhiên lại tìm một đối tượng môn đăng hộ đối hơn để kết hôn. Đây có thể được coi là một sự lựa chọn thỏa đáng.

Quy tắc của hào môn vốn lạnh lùng, không nói nhân tình, bỏ mẹ giữ con dường như là chuyện hết sức bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play