Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt lập tức mở to, mu bàn chân ở trong không trung cũng cong lên, xấu hổ dùng cánh tay ôm lấy cổ anh:

“Tiêu Kỳ Nhiên, đây là trên vòng đu quay…”

Nửa người trên của người đàn ông đè xuống, giống như một con sâu nước hôn vành tai cô, sau đó hôn lên má cô, mãi cho đến trên môi, rồi lại chôn mặt vào xương quai xanh của cô.

“Là do cô muốn.” Anh thấp giọng nói: “Có muốn tôi hầu hạ cô không, hả?”

Giang Nguyệt mở mắt ra, thanh âm nức nở, nhịn không được cầu xin: “Tôi không có, anh mau dừng lại đi.”

Khí chất đoan trang cấm dục ngày thường của người đàn ông đã bị dỡ bỏ từ lâu, quanh thân lan truyền dục vọng xâm chiếm, chỉ chờ thời cơ phát động.

Mu bàn tay Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng nổi lên gân xanh, trong khoang cabin yên tĩnh vang lên từng trận tiếng nước bọt.

Âm thanh không lớn lắm.

Nhưng trong không gian kín mít như vậy, lại rất rõ ràng.

Cùng với đại não trống rỗng, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa cằm lên, thanh âm không thể ức chế, phát ra tiếng hoan ái, hai tay dùng sức ôm chặt lưng anh.

Tại thời điểm này, vòng đu quay đã đạt đến điểm cao nhất.

Giang Nguyệt cũng vậy!

Nhìn cô gái nhỏ đã ngã vào trong ngực mình, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn không chớp mắt, sau đó chậm rãi rút ngón tay thon dài ra.

Lại từ trong túi áo lấy khăn tay ra, lau từng chút từng chút hơi ẩm ướt chảy xuôi trong lòng bàn tay.

Chờ đến lúc đu quay chạm đất, Giang Nguyệt cả người mềm nhũn như nước lại bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm ra ngoài.

Trải nghiệm đu quay lần này rất đáng nhớ.

Tiêu Kỳ Nhiên thân hình ưu việt, tay trái đỡ lấy vai Giang Nguyệt, tay phải cường tráng dùng lực nâng chân nàng cong lên.

Tóc cô cọ vào cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên có chút ngưa ngứa, anh nhìn vẻ mặt xấu hổ ẩn vào ngực anh, nhịn không được hôn lên trán cô.

Rất ngoan!

Hai người xuyên qua khu sân chơi, trải qua ánh đèn lãng mạn mộng ảo, chung quanh vang vọng giai điệu vui vẻ nhẹ nhàng, trời đất tựa hồ đều giống như hòa tan trong bầu không khí ấm áp này.

Đi ra khỏi sân chơi, Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên ôm lên xe của anh.

Vừa lên xe, Giang Nguyệt liền nói với Tiêu Kỳ Nhiên xin nước uống.

Tiêu Kỳ Nhiên lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh trên xe, đưa cho cô.

Giang Nguyệt uống từng ngụm, nước khoáng vừa mới lấy từ trong tủ lạnh rất lạnh, theo cổ họng một đường trượt xuống, cảm giác khô nóng và khát nước vừa rồi đều bị dập tắt.

Cô nhanh chóng uống xong một chai rồi hỏi: “Còn nữa không?”

“Còn.”

Tiêu Kỳ Nhiên đương nhiên biết vì sao cơ thể Giang Nguyệt thiếu nước, nâng khóe môi lên, ngữ khí không nhanh không chậm cố ý hỏi:

“Sao lại khát nước như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play