Kiều Cẩn Nhuận còn chưa nói xong, cửa phòng khám đột ngột mở ra, Giang Nguyệt nghe được nội dung đối thoại của họ, lập tức bước nhanh tới, cắt ngang cuộc nói chuyện: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Giang Nguyệt vô thức bảo vệ Kiều Cẩn Nhuận ở sau lưng, suy nghĩ một lát, cô nói một cách mạnh mẽ: “Anh đừng làm phiền người nhà của bác sĩ Kiều.”

Vừa rồi cô nghe rõ Tiêu Kỳ Nhiên đang hỏi về tình hình gia đình Kiều Cẩn Nhuận, còn hỏi công ty của cha Kiều.

Nghĩ đến lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên sự sỉ nhục cô qua lại không rõ với người đàn ông khác, cô không thể không căng thẳng.

Cô sợ Tiêu Kỳ Nhiên sẽ giận chó đánh mèo với Kiều Cẩn Nhuận, sẽ ra tay với gia đình của anh ta.

Giờ phút này, sự đề phòng và cảnh giác của Giang Nguyệt được thể hiện rõ ràng.

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt nhìn cô trong giây lát, nhạy bén nhận ra điều gì, bỗng nhiên nhếch khóe môi: “Cô cho rằng tôi sẽ làm khó anh ta sao?”

“Không thì sao?” Giang Nguyệt cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của anh, nhưng vẫn mạnh dạn mở miệng: “Tôi và bác sĩ Kiều chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, anh không cần phải nhắm vào anh ấy.”

Khi Giang Nguyệt nói những lời này, biểu hiện trên khuôn mặt của cô vô cùng căng thẳng: “Có chuyện gì cứ tới tìm tôi đi.”

Sắc mặt Giang Nguyệt còn hơi tái nhợt, giọng nói khàn khàn, cô gằn từng chữ, từng chữ đều vang vọng.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, mặt không chút thay đổi nhìn cô, hai tay chắp lại mơ hồ dùng sức.

“Ngu xuẩn!”

Giang Nguyệt không nghe thấy hai chữ này của Tiêu Kỳ Nhiên, khuôn mặt nhìn rất bối rối, cô xoay người nói với Kiều Cẩn Nhuận:

“Bác sĩ Kiều, anh nhanh về đi, kết quả kiểm tra cho thấy tôi rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”

Có thể thấy, Giang Nguyệt rất muốn đuổi anh đi.

Kiều Cẩn Nhuận sửng sốt một lúc, nhớ tới thái độ vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên, do dự mở miệng: “Giang Nguyệt, tôi nghĩ có thể cô đã hiểu lầm…”

“Anh không đi, tôi sẽ tức giận đấy.”

Vừa nói, Giang Nguyệt vừa sụt sịt, rất bướng bỉnh, hơn nữa trong giọng điệu có ý thúc giục.

Kiều Cẩn Nhuận lo lắng cô lại không thể khống chế được tâm trạng, bất đắc dĩ gật đầu, đành phải thuận theo cô:

“Được rồi, tối nay cô về nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Sau khi Kiều Cẩn Nhuận rời khỏi, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, phát hiện điều thuốc trong lòng bàn tay đã bị bóp đến nhăn nhúm, anh đành phải rút thêm một điếu nữa rồi ấn bật lửa.

“Chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân mà thôi mà cô lại quan tâm đến anh ta như vậy?”

Vẻ mặt Giang Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt cũng không thay đổi: “Tôi chỉ không hy vọng anh làm tổn thương đến những người không liên quan khác.”

Làm tổn thương những người không liên quan khác?

Tiêu Kỳ Nhiên lặp đi lặp lại trong lòng những lời này.

Anh đột nhiên cười to một tiếng, bộ dáng phóng khoáng, đôi mắt mang theo ý cười nhưng cũng không chạm tới đáy mắt:

“Ở trong mắt cô, tôi sẽ uy hiếp người khác một cách tùy ý như vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play