“Chị Giang Nguyệt, nghe nói chị sắp đến chi nhánh ở Hoa Thành? Chúc mừng chị nha.”
Tần Di Di mặc chiếc váy rất tinh xảo, tóc được uốn theo kiểu Pháp xoăn bồng bềnh được stylist chăm sóc tỉ mỉ. Kết hợp với chiếc váy vừa vặn dài đến đầu gối, để lộ ra một đôi chân trần trơn bóng, rất gây chú ý.
“Thật ngưỡng mộ chị quá đi, người mới như em có muốn đi cũng không đủ tư cách.”
Giang Nguyệt làm sao không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tần Di Di.
Giang Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Tần Di Di từ trên xuống dưới: “Nếu như cô thật sự muốn đi, tôi có thể nói với Tiêu tổng tôi không đi nữa, nhường cơ hội này lại cho cô, anh ấy nhất định sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
Nói xong Giang Nguyệt liền giả vờ đi về phía cửa phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên.
“Chị Giang Nguyệt, không cần đâu, chuyện này vẫn nên giao cho người có năng lực thì hơn.” Mặt mũi Tần Di Di biến sắc, vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Nguyệt.
Tần Di Di còn lâu mới muốn đi đến Hoa Thành gì đó. Nếu thật sự đi Hoa Thành, thì chẳng phải rất lâu mới được gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên sao?
Chuyện tốt như vậy, vẫn nên để Giang Nguyệt nhận là thích hợp nhất.
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Tần Di Di tốt hơn rất nhiều, lại nhớ đến mình đến tìm Giang Nguyệt là có chuyện quan trọng, vội nói:
“Chị Giang Nguyệt, thật ra em đến tìm chị là có chút chuyện muốn xin lời khuyên.”
Cô ta nuốt nước bọt, vẻ mặt chân thành: “Lần trước em không cẩn thận chọc giận Tiêu phu nhân, vẫn luôn nghĩ muốn tìm một cơ hội gặp mặt để xin lỗi, cải thiện ấn tượng trong lòng của Tiêu phu nhân.”
“Nhưng em cũng không hiểu Tiêu phu nhân, cho nên…”
Cô ta nói đến nửa câu, Giang Nguyệt đã hiểu.
Tần Di Di muốn từ cô tìm hiểu sở thích của Tô Gia Lan, còn muốn đi đường tắt để lấy lòng mẹ chồng tương lai.
Thấy Giang Nguyệt không nói gì, Tần Di Di đành phải tiếp tục nói: “A Nhiên nói, lúc trước khi Tiêu phu nhân xảy ra tai nạn, chị Giang Nguyệt ở bệnh viện chăm sóc bà một thời gian, chắc chắn chị rất hiểu sở thích của bà.”
Nghe đến đây, dường như nhớ đến chút chuyện gì, Giang Nguyệt nhịn không được nhếch môi cười tự giễu.
Đúng là có chuyện như vậy.
Lúc đó sau khi Tô Gia Lan rời khỏi phòng cấp cứu, không thể nào chấp nhận sự thật chuyện nửa người dưới của mình bị liệt. Bà không khống chế được cảm xúc nên mỗi ngày nếu không đánh người khác, thì cũng sẽ ném đồ hoặc mắng chửi người xung quanh.
Những ngày đó, đều là Giang Nguyệt tận tâm tận lực ở bên giường của bà để chăm sóc.
Đợi đến khi Tô Gia Lan xuất viện, Giang Nguyệt cũng xem như đã quen thuộc với các thói quen sinh hoạt của bà, cũng như một số sở thích và những điều cấm kỵ.
Tần Di Di đến tìm cô để học hỏi kinh nghiệm.
“A Nhiên cũng là chỉ hy vọng quan hệ giữa em và Tiêu phu nhân sớm ngày hoà thuận, cho nên mới muốn em đến tìm chị để học hỏi chút kinh nghiệm.” Tần Di Di lấy Tiêu Kỳ Nhiên ra làm lá chắn, mỉm cười ngọt ngào mà giả tạo:
“Dù sao chị Giang Nguyệt cũng sắp đến Hoa Thành, trước khi đi giúp đỡ em một chút, cũng không mất quá nhiều thời gian của chị đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT