“Dù sao cậu cũng biết, tôi thích Giang Nguyệt cũng không phải mới một hai ngày.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Tống Du hơi trầm xuống, tràn đầy sự lạnh lùng.
Giang Nguyệt ở một bên cũng kinh ngạc nhìn Tống Du, cổ họng giống như bị dây thừng trói lại, nửa ngày nói không nên lời.
Mà Tống Du cũng không thèm để ý chút nào, vẻ mặt không kiêng nể gì, ngữ khí không nặng không nhẹ:
“Cậu thích xem vào chuyện của Giang Nguyệt như vậy, chẳng lẽ là vì còn có tình cảm với cô ấy?”
Câu nói này nghe như tùy ý, nhưng trong ngoài lời nói đều ám chỉ Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn rất để ý Giang Nguyệt.
Tần Di Di ở một bên nghe được câu này, cũng thay đổi sắc mặt, túm lấy ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, thanh âm ủy khuất như sắp khóc:
“A Nhiên, những gì luật sư Tống nói là thật sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Tống Du vài giây.
“Tống Du, cậu thật đúng là không biết tốt xấu.”
Giọng nói khẽ giễu cợt của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên, mang theo vài phần thờ ơ:
“Tôi là đang tốt bụng nhắc nhở cậu. Đừng để vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt, cẩn thận bị cô ta hút đến một giọt máu cũng không còn.”
Hắn nhìn Giang Nguyệt, khẽ nhếch môi, ra vẻ như mọi thứ đều rõ như trong lòng bàn tay hắn mà hỏi:
“Em trai cô chắc đã đi tìm cô rồi đúng không?”
Nghe vậy, Tần Di Di không nhịn được tò mò nhìn Giang Nguyệt.
Lông mi Giang Nguyệt run lên, theo bản năng không muốn Tần Di Di biết chuyện gia đình mình:
“Không có, gần đây tôi và nó không có liên lạc.”
Nói xong, cô lại nhìn Tần Di Di ở bên cạnh: “Tần Di Di, không phải cô và Tiêu tổng đang muốn hẹn hò sao? Đừng lãng phí thời gian ở đây, mau đi đi.”
Rõ ràng là đang đuổi người.
“Thế nào? Còn sợ người khác biết em trai cô là một tên lưu manh nợ nần chồng chất sao? Nhưng đó chẳng phải em trai cô sao? Cô còn cảm thấy mất mặt à?”
“Hay ý của cô là đã tìm được vị kim chủ tiếp theo rồi, kêu hắn giúp cô trả bảy trăm triệu kia?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt: “Xem ra cô đã hạ quyết tâm rồi đúng không? Định giở trò cũ, sau này nhờ Tống Du giúp cô trả nợ?”
Giang Nguyệt cúi đầu, trong lòng vừa xấu hổ vừa bất lực, chỉ có thể dùng đầu ngón tay nhéo nhéo lòng bàn tay.
Ủy khuất cùng luống cuống trong lúc nhất thời bít tắc ở trong lồng ngực. Ngột ngạt đến mức cô không thở nổi, lại không nghĩ ra được một câu nào để phản bác.
Cô chỉ muốn cầu xin Tiêu Kỳ Nhiên đừng tiếp tục nói chuyện nữa.
Đừng ném lòng tự trọng đáng thương và thảm hại của cô ấy xuống đất để người khác chà đạp lên.
“Kỳ Nhiên, đủ rồi!”
Tống Du quát lớn một tiếng, anh chú ý đến đôi mắt đã bắt đầu đỏ lên của Giang Nguyệt:
“Bắt nạt con gái như vậy có đáng mặt làm đàn ông không hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên mặt không chút thay đổi nhìn Tống Du, ngữ khí cũng lạnh lùng:
“Quen biết nhiều năm như vậy, trước kia tôi sao lại không nhìn ra cậu lại thích giúp đỡ người khác như vậy?”
Thấy bầu không khí bắt đầu giảm xuống điểm đóng băng, Tần Di Di ở một bên cũng nhận thấy có gì đó không đúng, nhẹ nhàng kéo góc áo Tiêu Kỳ Nhiên:
“A Nhiên, chúng ta đi thôi, em muốn đi xem phim.”
Đôi lông mày đẹp trai đang nhíu lại của Tiêu Kỳ Nhiên, dưới giọng nói nũng nịu của Tần Di Di, từng chút từng chút xoa dịu, giãn ra.
Anh không nhìn hai người ngồi cùng bàn kia nữa, chỉ cúi đầu nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: “Muốn xem phim gì?” ”
…
Chờ Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di đi xa, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy dây thần kinh căng thẳng trên toàn thân cuối cùng cũng có thể giãn ra, hai chân đột nhiên mềm nhũn và ngã người xuống ghế.
Tống Du nhìn Giang Nguyệt sắc mặt trắng bệch, môi cũng không còn chút máu, cảm xúc trong lòng cũng không thể diễn tả được là dạng gì.
Giang Nguyệt lắc đầu, thanh âm khàn khàn: “Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Để co anh phải chê cười rồi.”
Tay chân cô lạnh lẽo, hô hấp đều đau đớn.
Thấy vậy, Tống Du bảo nhân viên phục vụ đem lên một chén trà đen.
Cầm cái chén nóng bỏng, Giang Nguyệt mới miễn cưỡng có chút nhiệt độ, run rẩy nói cảm ơn.
Tống Du lắc đầu, trên mặt khó tránh khỏi mang theo đồng tình cùng thương hại:
“Tôi cũng không biết cô và em trai cô…”
“Tống Du, hứa với tôi một chuyện…” Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn của chính mình phản chiếu trong chén:
“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.”
Ánh mắt thương hại như vậy, đồng tình như vậy, ánh mắt giống như đang xem một vở kịch.
Nó sẽ làm cho cô ấy sống không bằng chết.
Tống Du nhìn cô, kịp thời thay đổi đề tài: “Những gì tôi vừa nói không phải là sự thật, cô đừng để trong lòng.”
Anh đang đề cập đến câu nói rằng anh thích Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt gật đầu, hít hít mũi: “Tôi biết, anh là muốn trút giận cho tôi, tôi có thể hiểu được. ”
Cô ấy luôn rất hiểu chuyện.
Tống Du im lặng, vẫn ở bên cạnh Giang Nguyệt, nhìn cô chậm rãi uống hết một chén trà đen nóng.
Chờ cô sửa sang lại cảm xúc, Tống Du mới dịu dàng nói:
“Giang Nguyệt, cô là một cô gái rất kiên cường, so với tưởng tượng của tôi còn kiên cường hơn nhiều.”
Giang Nguyệt mỉm cười: “Tôi coi như là anh đang khen tôi đi.”
“Đương nhiên.” Tống Du cười theo: “Chuyện vừa rồi cô nói muốn mở công ty quản lý, chỉ cần có chỗ cần giúp đỡ, cứ việc liên hệ với tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.” Giọng điệu của Tống Du cực kỳ chắc chắn.
Giang Nguyệt lễ phép cảm tạ anh, trên thực tế cô cũng không nghĩ tới Tống Du có thể giúp cô như thế nào.
Lấy tình hình kinh tế hiện tại của cô mà nói, không chỉ không mở được công ty, thậm chí bây giờ còn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng giúp Giang Dự chặn lỗ thủng kia trước.
Cô nhắm mắt lại, thầm thề trong lòng.
Đây là lần cuối cùng.
Tống Du thấy trạng thái của Giang Nguyệt không ổn, chủ động đề nghị lái xe đưa cô về nghỉ ngơi. Cô không cự tuyệt, chỉ ngồi trên xe ngẩn người.
Chờ trở lại Thụy Uyển, Giang Nguyệt đứng trong căn phòng to như vậy, nhìn chằm chằm khung ảnh đặt ở cửa chính ngẩn người.
Đó là một bức ảnh chụp chung.
Thật ra thì cũng không phải là một bức ảnh chụp chung đúng nghĩa. Mà là những bức ảnh được cắt ra từ những bức ảnh được đăng trên các phương tiện truyền thông.
Đó là lần đầu tiên cô giành được giải thưởng Diễn viên xuất sắc nhất, đứng cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, được truyền thông chụp lại.
Cô vẫn nhớ như in ngày trao giải, cô hưng phấn như một đứa trẻ, trong mắt đều tỏa sáng.
Cũng không phải bởi vì mình nhận được giải thưởng, mà là ngày đó Tiêu Kỳ Nhiên nói với cô:
“Chỉ cần cô vẫn cố gắng như vậy, về sau bên cạnh tôi sẽ không có người khác.”
Hóa ra, đó là một lời nói dối.
Cô nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó đi tới tháo khung ảnh ra, lấy tấm ảnh ra, sau đó không chút do dự xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác.
Ngay cả khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của chính cô cũng bị xé thành từng mảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT