Kiều Cẩn Nhuận kê đơn thuốc, lại tiêm thuốc hạ sốt cho Giang Nguyệt: "Lấy khăn lạnh chườm cho cô ấy, đây là thuốc hạ sốt, uống thuốc đúng giờ, một đến hai ngày có thể hạ sốt.”

Anh ta lại nhìn Giang Nguyệt một cái, bĩu môi: “Cơ thể cô ấy vốn yếu ớt, sau này không chừng phải đến bệnh viện điều dưỡng cơ thể, nếu không sẽ là quỷ đoản mệnh, sống không lâu đâu.”

Nghe vậy, mí mắt Tống Du kịch liệt co giật.

“Cậu nói bậy cái gì đó.” Tống Du đẩy anh ta ra, nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Nguyệt: “Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, đoản mệnh cái gì chứ.”

Kiều Cẩn Nhuận chỉ nhìn mà không đáp.

Giang Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt còn có nước mắt.

Sau khi điều trị đơn giản một chút, Kiều Cẩn Nhuận nói tranh thủ thời gian kêu Giang Nguyệt đến bệnh viện tìm anh ta kiểm tra tỉ mỉ, sau đó liền rời đi.

Giang Nguyệt sốt nặng, mơ mơ màng màng nói rất nhiều, ngắt quãng.

Tống Du ghé sát vào nghe, nhưng không nghe rõ nội dung.

Nhưng nó giống như là uất ức bị kìm nén trong thời gian dài, thút thít như một con thú nhỏ bị thương.

Tống Du suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nói với Tiêu Kỳ Nhiên.

Vừa bắt máy đã truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông từ đầu dây bên kia,ngữ khí lạnh lùng: “Chuyện gì?”

“Giang Nguyệt ngất xỉu.” Tống Du nói ngắn gọn: “Ngất xỉu trong phòng tắm trong nhà, có thể hai ngày nay không thể làm việc được.”

“Tôi không có thông tin liên lạc với người đại diện của cô ấy nên thông báo cho cậu một tiếng.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tống Du vừa nghe liền biết Tiêu Kỳ Nhiên cũng không biết chuyện, tùy ý tiếp lời: “Chắc là lúc tắm quên mất mà ngủ thiếp đi, không có chuyện gì lớn.”

Không biết có phải Tống Du nghe nhầm hay không, nhưng anh nghe thấy người ở đầu dây bên kia hình như thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới, trầm thấp lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc: “Cúp máy đây.”

Tống Du nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, nhịn không được thở dài.

Thật đúng là tuyệt tình.

Thụy Uyển.

Vẻ mặt Tần Di Di hưng phấn, đi tới đi lui trong phòng, nhìn căn biệt thự xa hoa này, trong lòng cô ta vui sướng nói không nên lời.

Lúc trước chỗ cô ta ở là một căn hộ nhỏ, cách âm không tốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng vợ chồng hàng xóm cãi nhau.

Hiện tại biệt thự này vừa rộng rãi vừa thoải mái, nhìn đã biết là thích hợp cho cô ta ở.

Hơn nữa còn ở chung với Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Di Di không nén được vui sướng, trong ngực nhảy nhót không thôi, xoay người đi tìm Tiêu Kỳ Nhiên.

“A Nhiên, em dự định...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play