“Lát nữa đến cục cảnh sát một chuyến, đón Tần Di Di ra rồi đưa cô ấy về nhà. Đảm bảo an toàn cho cô ấy.”

Trong lòng Giang Nguyệt liền hiểu, anh đang xử lý chuyện của Tần Di Di.

Chuyện tiệc tối cách đây không lâu còn chưa lắng xuống, hiện tại Tần Di Di lại bị tập kích, tất nhiên sẽ khơi dậy sự chú ý của dư luận.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, đầu ngón tay thỉnh thoảng ấn ấn mi tâm, dường như cảm thấy hơi phiền não với chuyện này.

Giang Nguyệt nhìn đã quen, trực tiếp đi vào phòng tắm, bắt đầu thực hiện một loạt các bước tẩy trang, dưỡng da, trang điểm.

Khi cô đi ra, có vẻ người đàn ông đã xử lý xong. Anh đã mặc tây trang, đi giày da, cà vạt ủi phẳng, cả người toát ra khí chất cao ngạo và xa cách.

“Tôi đi thay quần áo.” Giang Nguyệt biết anh sẵn sàng để về nhà họ Tiêu nên khẽ gật đầu, đi thẳng vào phòng ngủ.

Cô vừa nhấc chân lên thì bỗng nhiên Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nói: “Làm sao cô biết được tôi nhất định sẽ lựa chọn quay về Tiêu gia?”

Giang Nguyệt dừng một chút nhưng vẫn đi vào phòng ngủ.

Cô không trả lời.

Mỗi năm Tiêu Viễn Phong đều tổ chức sinh nhật, mỗi lần đều yêu cầu người một nhà phải sum họp một lần.

Mặc dù quan hệ giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong vẫn luôn không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì mối quan hệ cha con cơ bản.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên vì Tần Di Di mà bỏ việc quay trở về nhà họ Tiêu, đến lúc đó người nhà họ Tiêu nhất định sẽ tìm cô ta gây chuyện.

Không chỉ Giang Nguyệt hiểu chuyện này.

Tiêu Kỳ Nhiên càng hiểu rõ hơn.

Nếu hắn quan tâm Tần Di Di thì tuyệt đối sẽ không để Tần Di Di trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Tiêu.



Ở Thụy Uyển không có quần áo của Giang Nguyệt, trang phục tham gia yến tiệc đương nhiên là do Tiêu Kỳ Nhiên tìm người giúp cô chuẩn bị từ sớm.

Trong tủ quần áo là một chiếc váy hoa oải hương màu tím, thiết kế lệch vai, thân trên ôm lấy dáng người cô, tà váy dài đến mắt cá chân.

Làn da Giang Nguyệt trắng nõn, màu sắc này càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.

Màu tím khiến cô có khí chất hào phóng và ung dung, xinh đẹp nói không nên lời.

Không thể không nói khẩu vị của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất cao cấp, cũng rất biết chọn.

Trước khi ra khỏi nhà, Giang Nguyệt xịt một ít nước hoa, mùi hoa trà trắng thoang thoảng, rất dễ chịu, đồng thời còn làm cho người ta an tâm.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà trắng.

Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở Hoa Thành, Giang Nguyệt có mua hộp hương liệu hình như cũng là mùi này.

Giống với loại cô muốn tặng cho Tống Du.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nheo lại, liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Ánh sáng trong xe lờ mờ, giấu vẻ mặt của anh trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play