“Kêu Tiết An đưa cô về Thụy Uyển.”

Giang Nguyệt cắn môi: “Tôi có nhà riêng, không làm phiền Tiêu tổng quan tâm.”

“Nhà riêng của cô?” Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý kéo khóe môi dưới, rõ ràng chỉ lặp lại lời nói của cô một chút nhưng giọng điệu lại trào phúng như vậy.

Giang Nguyệt không nhìn ra thâm ý trong lời nói của anh, “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy, hiện tại tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chuyện của em trai cô, cô định giao mớ hỗn độn này cho tôi sao?”

Giang Nguyệt vừa định cúp máy, nghe được câu này, đầu ngón tay của cô cứng lại

“Nó lại tìm anh mượn tiền sao?” Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay: “Anh không nên cho nó mượn tiền, cho mượn rồi thì tôi cũng sẽ không thay nó trả lại.”

“Trong thời gian cô nằm viện, nó tới Giang San náo loạn một lần, nói rằng cô đã đồng ý với nó sẽ giúp nó tìm một công việc ở công ty.”

Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Để tránh gây ra ảnh hưởng lớn hơn, tôi đã trực tiếp sai người bên kia sắp xếp cho nó một công việc tạp vụ.”

“Người làm chị như cô tính báo đáp ân tình của tôi như thế nào đây?”

Ngực Giang Nguyệt đột nhiên co giật, trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước, mẹ túm lấy cô không buông, nói cô nhất định phải hỗ trợ tìm việc cho Giang Dự.

Thân thể cô ngửa ra sau, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Trong thời gian cô nằm viện, chị Trần chưa từng nhắc tới chuyện này với Giang Nguyệt. Cô căn bản không dám tưởng tượng Giang Dự làm ầm ĩ ở công ty như thế nào, sao cậu ta lại không biết xấu hổ mà đi tìm Tiêu Kỳ Nhiên xin một công việc.

Một lát sau, cô mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo đến phát run: “Tôi cũng không kêu anh giúp nó, anh có thể đuổi nó ra ngoài.”

Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, mang theo vẻ lạnh lẽo: “Cô cho rằng tôi muốn giúp cô? Giang Nguyệt, đừng coi trọng bản thân đến vậy.”

Hiền nhiên anh cũng không có nhiều kiên nhẫn, giọng nói nhàn nhạt: “Để Tiết An đưa cô về Thụy Uyển, đừng để tôi phải nói lần hai.”

Đối phương nói xong liền cúp máy.

Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn xuống cuộc gọi bị ngắt máy, đầu ngón tay trắng nõn dừng lại trên màn hình vài giây.

Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Trong lòng Tiết An trống rỗng, không biết hai người này nói gì, nói một cách cẩn thận: “Chị Giang Nguyệt, chúng ta hiện tại...”

Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi này, trái lại hỏi một câu khác: “Hai ngày trước em trai tôi đã đến Giang San làm loạn sao?”

Nhắc tới việc này, cơ thể Tiết An lập tức căng thẳng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đúng vậy, cậu ta ở công ty nghênh ngang, còn uống nhiều rượu, đập không ít đồ đạc, đi khắp nơi nói Tiêu tổng là anh rể của cậu ta.”

“Nói là chị đã đồng ý với cậu ta rằng sẽ tìm một công việc cho cậu ta ở Giang San.”

Giang Nguyệt vừa nghe xong, đầu ong ong một tiếng, giống như sắp nổ tung.

“Sau đó thì sao?” Cô bình tĩnh hít thở, im lặng trong chốc lát, lại run rẩy hỏi tiếp: “Không có ai gọi bảo vệ đuổi nó ra ngoài sao?”

Tiết An lắc đầu: “Cậu ta nói là em trai chị, người của công ty không ai dám ngăn cản, cuối cùng là Tiêu tổng đi ra đuổi cậu ta đi.”

“Nếu như không phải nhờ Tiêu tổng thì có thể cậu ta đã gây ra chuyện lớn hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play