Hai người tán gẫu vài câu. Lúc rời đi, Tống Du còn cố ý dặn dò:

“Giang Nguyệt, nếu bất cứ lúc nào cần giúp đỡ, nhất định phải nói cho tôi biết nhé, tôi sẽ tận lực giúp cô.”

Giang Nguyệt gật đầu cười: “Được, anh yên tâm.”

Thấy cô vẫn tỏ ra bộ dáng mạnh mẽ, Tống Du bất đắc dĩ thở dài.

“Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về đây.”

Giang Nguyệt: “Chúc ngủ ngon.”

Tống Du: “Ngủ ngon.”

Ba ngày sau, Thịnh Sóc Thành tổ chức một bữa tiệc rượu ở trung tâm Bắc Thành, nói là đặc biệt tổ chức để kỷ niệm sự hợp tác với Tiêu Kỳ Nhiên.

Trên dưới Bắc Thành, không có doanh nghiệp nào dám không nể mặt Thịnh Sóc Thành.

Đương nhiên, Giang Nguyệt cũng nhận được lời mời, cô nhất định cũng phải có mặt ở đó.

Biết được tin này, ánh mắt Giang Nguyệt hơi rũ xuống, trong lòng đại khái có chút hiểu rõ.

Chắc là Dư Quảng Bình đã sớm biết tin tức này, muốn nhân cơ hội lợi dụng đám đông để bí mật ra tay.

Càng cận kề nguy hiểm, Giang Nguyệt lại càng bình tĩnh.

Chị Trần chọn cho cô một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ rượu, còn cố ý dặn dò chuyên gia trang điểm làm cho cô một tạo hình thật lộng lẫy.

“Nguyệt Nguyệt, đây là một cơ hội tốt nha.” Chị Trần vẫn như mọi khi lẩm bẩm: “Tối nay mượn ánh hào quang của Tổng giám đốc Thịnh, chúng ta kiếm thêm vài cái hợp tác, năm mới phấn đấu kiếm thêm nhiều tiền một chút.”

“Để thành lập công ty riêng khắp nơi đều cần tiền. Em cần phải để tâm nhiều hơn. Này, em có đang nghe chị nói không đấy?”

Chờ trang điểm, làm tóc xong, Giang Nguyệt mới hơi ngước mắt lên, đôi mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương: “Em hiểu rồi, cảm ơn chị Trần.”

Đôi mắt của cô luôn luôn có thể làm cho mọi người ngạc nhiên, trong mắt cực kỳ có hồn.

“Được rồi, mau xuất phát đi, chậm một chút lại sẽ bị nói ra nói vào nữa đó.”

Giang Nguyệt mỉm cười, bất thình lình thuận miệng hỏi một câu: “Chị Trần, nếu sau này không có em, chị sẽ ký hợp đồng với nghệ sĩ mới sao?”

“Chị Trần, nếu không có em, sau này chị sẽ ký với nghệ sĩ mới sao?”

Chị Trần khẽ cau mày: “Lời này của em hơi kỳ lạ đó.”

Chị Trần nhìn Giang Nguyệt một cách kỳ quái: “Không phải đã bàn hết rồi sao? Chờ đến lúc em hủy hợp đồng với Giang San xong, sau này sẽ không làm nghệ sĩ nữa. Chúng ta cùng nhau mở công ty quản lý, đến lúc đó đương nhiên phải ký hợp đồng với các nghệ sĩ mới rồi.”

“Sao, đột nhiên luyến tiếc chị, không nỡ xa chị hả?” Chị Trần trêu ghẹo cô một câu.

Giang Nguyệt không khỏi cười, trong giọng nói mang theo chút ý tứ làm nũng: “Đúng vậy, cũng có chút luyến tiếc mà.”

Từ khi cô được Tiêu Kỳ Nhiên đưa vào Giang San cho tới nay, chị Trần là người đầu tiên thật lòng đối xử tốt với cô.

Giang Nguyệt biết báo đáp ân tình, đương nhiên sẽ không kéo chị Trần xuống nước.

Thịnh Sóc Thành ra tay hào phóng, trực tiếp bao trọn toàn bộ khách sạn Kinh Vọng cao cấp nhất Bắc Thành, chỉ riêng đại sảnh đã có thể chứa hàng nghìn người cùng nhau nâng ly chúc mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play