Giang Nguyệt quấn một cái khăn tắm màu trắng, mặt không chút cảm xúc mà nhìn Tần Di Di.

Tần Di Di đang mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng, trông rất dễ thương. Trang điểm đơn giản, son môi hồng phấn. Vừa nhìn đã biết là định tìm Tiêu Kỳ Nhiên bên nhau cả đêm.

“Chị... Chị Giang Nguyệt.”

Ngay khi Tần Di Di bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của cô, khí thế vừa rồi lập tức tắt ngúm:

“Sao chị mở cửa lâu thế, em còn tưởng rằng…”

“Cô cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đang ở trong phòng tôi?” Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh lùng:

“Đừng tùy tiện vu khống người khác.”

Tần Di Di chớp mắt mấy cái, nghiêm túc quan sát sắc mặt Giang Nguyệt.

Cô vẫn là mỹ nhân trong sáng lạnh lùng như bình thường, nhưng đôi má hơi ửng hồng có chút bất thường.

“Chị Giang Nguyệt, mặt chị đỏ quá.”

Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt không chút thay đổi: “Tôi vừa tắm xong, mặt có chút nóng.”

Tần Di Di đứng ở cửa, kiễng chân nhìn vào bên trong, muốn xác định xem Tiêu Kỳ Nhiên có ở đây không.

“Không tin thì tự vào mà tìm.” Giang Nguyệt dứt khoát mở cửa, nhường đường cho Tần Di Di:

“Nhưng nếu tìm không được, tôi sẽ báo cảnh sát là cô tự tiện xông vào phòng người khác.”

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc và bình tĩnh, trong lòng Tần Di Di không biết phải làm sao.

Ánh mắt Tần Di Di nhanh chóng quét qua một vòng. Sau khi xác định không có người ở trong, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng:

“Em xin lỗi chị Giang Nguyệt.”

“Em không phải muốn hiểu lầm chị, chỉ là do em quá sốt ruột mà thôi.” Tần Di Di cúi đầu, hai tay túm lấy góc áo, bộ dạng đáng thương.

Giang Nguyệt không rảnh nhìn cô ta diễn kịch, lạnh giọng nói: “Vậy cô đi chỗ khác tìm đi. Tôi đi ngủ.”

Giang Nguyệt nói xong thì liền đóng cửa lại.

Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới từ trong phòng tắm đi ra, không nhanh không chậm nhìn Giang Nguyệt, thờ ơ nói: “Cô đúng thật là diễn viên xuất sắc.”

Chỉ là nghe giọng điệu đoan chính của Giang Nguyệt, sẽ rất khó khiến người ta tin tưởng cô đang nói dối.

Thật ra Giang Nguyệt cũng sợ đến tim đập thình thịch.

Nếu Tần Di Di thật sự không sợ uy hiếp của cô, xông thẳng vào tìm Tiêu Kỳ Nhiên, trong phòng chỉ có bao nhiêu diện tích, cũng không thể giấu được một người đàn ông.

“Tiêu tổng, cảm giác khi vụng trộm như thế nào?” Giang Nguyệt lạnh nhạt hỏi, bầu không khí mập mờ vừa rồi đều bị xáo trộn.

Cô túm khăn tắm trên người, che đi dấu vết dưới thân: “Mau trở về đi. Nếu như Tần Di Di không tìm được anh, coi chừng cô ấy lại huy động toàn bộ khách sạn đi tìm người đó.”

“Đừng bỏ lỡ buổi hẹn hò đêm giao thừa với bạn gái.”

Giang Nguyệt đi thẳng vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa lần nữa, vừa rồi khiến trên người cô dính dính, rất khó chịu.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, đi theo cô vào phòng tắm.

Giang Nguyệt: “Sao còn không đi?”

Cái gì muốn làm cũng đã làm, vì sao hắn còn chưa chịu rời đi?

“Tôi chưa thỏa mãn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play