“Đến đón tôi.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có thể nghe ra là đang say rượu.

Giang Nguyệt chỉ dừng một chút, mím môi, như không có việc gì xảy ra nói: “Tần Di Di không có ở đó sao, bảo cô ấy đưa anh về đi.”

“Cô ấy không biết lái xe.” Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nói thêm gì với cô, anh dừng một chút rồi mạnh miệng nói:

“Nửa tiếng nửa tôi muốn gặp cô ở cửa quán bar Tân Hải.”

Không cho cô cơ hội phản bác, liền cúp điện thoại.

Giang Nguyệt cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, cuối cùng thở dài, đi vào phòng tắm tắt nước nóng, chuẩn bị thay quần áo đi đón người.

Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, Giang Nguyệt được bọc trong mấy bộ quần áo cũng không chịu được gió lạnh, tay cầm vô lăng có chút trơn trượt.

Cô lái xe hơn mười phút liền chạy tới trước quán bar Tân Hải.

Những nơi như quán bar luôn càng về đêm càng sôi động, lúc này xung quanh cửa đã có rất nhiều người. Phần lớn đều là dân giang hồ không có học thức. Một nhóm người đang đứng ở ven đường, dưới ánh đèn có chút đáng sợ.

Giang Nguyệt dừng xe lại, đeo khẩu trang và mũ, che kín mít rồi liền xuống xe. Khi đến cửa quán bar Tân Hải, vừa lúc đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.

Hắn thật sự là say không ít, bước đi hơi loạng choạng, thân hình lười biếng tựa vào người Tần Di Di. Xung quanh là các anh em, bạn bè của hắn đang trêu ghẹo.

“Đêm nay có người đẹp chăm sóc, Tiêu tổng đúng là có phúc.”

“Di Di còn nhỏ nên chắc cũng ít chăm sóc người khác, về nhà cũng đừng quên giúp Tiêu tổng giải rượu nhé.”

“Có một người đẹp như vậy trong lòng, cho dù không uống rượu cũng sẽ say, cậu nói có đúng không?”

Mọi người còn đang bận đùa giỡn, Giang Nguyệt cứ như vậy đi thẳng tới trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên. Trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp ngăn cản đường đi của bọn họ.

Tuy rằng nàng ăn mặc kín đáo, nhưng chỉ dựa vào dáng người nổi bật và phong thái lạnh lùng, mọi người vẫn nhận ra cô là Giang Nguyệt.

Tiếng ồn ào vừa rồi liền im bặt, cả đám lần lượt nhìn ba người này.

Tình mới gặp lại tình cũ, thật là một cảnh tượng hấp dẫn nha.

“Sao cô lại tới đây?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt từng chút từng chút tập trung nhìn về phía Giang Nguyệt, lông mày không tự chủ được khẽ nhíu lại, ngữ khí không vui.

Giang Nguyệt muốn nói, không phải anh bảo tôi đến đón sao?

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn giữ mặt mũi cho Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ mím môi hỏi:

“Bây giờ đi đâu, trở về chỗ anh, hay là chỗ tôi?”

“Đừng xen vào chuyện của tôi, Giang Nguyệt.”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không thèm nhìn Giang Nguyệt nữa, chỉ cúi đầu nói với Tần Di Di:

“Đi bắt taxi, đến khách sạn Thịnh Vân.”

Nói xong, một đám người nghênh ngang đi qua cô.

Giang Nguyệt nhìn bọn họ, rũ mắt một lát, vẫn là bước đi theo Tần Di Di, nhét một thứ vào tay nàng, xoay người trở về vị trí đỗ xe.

Một chút cũng không dừng lại.

Tống Du thấy vậy, nhấc chân đi theo, vội vàng nói: “Buổi tối một mình cô ấy không an toàn, tôi đưa cô ấy về.”

Tần Di Di gọi xe tới, quay đầu kéo ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, giọng nói vẫn mềm mại như cũ:

“Tiêu tổng, xe taxi đến rồi, chúng ta đi thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt híp lại, vẫn nhìn chằm chằm phương hướng vừa rồi Tống Du đuổi theo, vài giây sau cười lạnh một tiếng.

“Thật đúng là thích nhặt đồ rách.”

Nói xong, hắn trực tiếp cúi đầu chui vào trong xe, cũng không quay đầu nhìn lại nữa.

Tần Di Di sửng sốt, cắn cắn môi, cũng ngồi theo vào xe.

Trên xe, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên không tốt lắm, môi tím tái không tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú lúc này trông có chút yếu ớt.

Tần Di Di nhịn không được, quan tâm hỏi: “Tiêu tổng, anh có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn đi bệnh viện không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, thanh âm nhàn nhạt: “Không cần, một lát nữa sẽ không sao thôi.”

Những năm đầu hắn vì kinh doanh mà uống rượu hại gan, do đó không uống được rượu nữa, chỉ cần uống nhiều một chút, thân thể liền dễ xảy ra vấn đề.

Trong những năm qua, Giang Nguyệt luôn là người giúp anh hắn chặn rượu ở mọi bữa tiệc.

Nhớ tới cái gì, hắn lại lơ đãng hỏi một câu: “Vừa rồi Giang Nguyệt nhét cho cô cái gì?”

Tuy rằng lúc ấy động tác của Giang Nguyệt rất nhanh, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thấy được.

Tần Di Di cũng nhớ tới chuyện này, vội vàng đưa tay chạm vào thứ mà Giang Nguyệt vừa nhét vào trong túi, phát hiện là một hộp thuốc giải rượu.

“Chị Giang Nguyệt thật sự rất cẩn thận.”

Ngữ khí Tần Di Di ngoan ngoãn ngọt ngào, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút gượng gạo:

“Chênh lệch giữa em và chị ấy quá lớn. Em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được. Hôm nay cùng anh đến đây cũng không thể chăm sóc tốt cho anh…”

“Chị Giang Nguyệt nói đúng, anh vẫn nên dẫn chị ấy đến đây, mang theo em đúng là không thích hợp.”

Cô cụp mắt xuống, mỗi cử động đều làm cho người ta mềm lòng.

Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẫn giơ tay xoa xoa đầu cô, an ủi nói vài câu:

“Cái gì cũng không cần so với cô ấy, hiện tại cô đã làm rất tốt rồi.”

“Huống chi, thứ tôi cần cũng không phải là bảo mẫu.” Khi nói ra lời này, giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ lạnh lùng.

Ở đầu dây bên kia.

Giang Nguyệt cầm điện thoại, bên tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người trong xe, cô ngây người hai giây, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thật không biết buổi tối cô lái xe tới đây rốt cuộc là vì cái gì.

Có lẽ thật sự đúng như lời hắn vừa nói, cô bất quá chỉ là một bảo mẫu mà thôi.

Vẫn là loại hắn không cần.

Nhìn màn hình hiển thị “đang gọi”, Giang Nguyệt cụp mi, không hề báo trước cười hai tiếng, sau đó nhấn nút gác máy.

“Một mình đứng trong gió lạnh cười ngây ngô cái gì vậy?” Tống Du từ phía sau đi tới, cười cười chẹo ghẹo Giang Nguyệt:

“Còn cười nữa mặt sẽ đông cứng đó.”

Tống Du mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt, không cần phải nói, rất đẹp trai.

Bởi vì công việc thường xuyên phải tiếp xúc với người khác, nên tính cách cũng tương đối hướng ngoại, thân thiện.

Là người hiếm hoi trong đám của Tiêu Kỳ Nhiên có thể dễ ở chung.

“Luật sư Tống.”

Giang Nguyệt thu hồi cảm xúc, cất điện thoại vào túi, cười nhẹ rồi bình tĩnh nói: “Đã muộn như vậy rồi, sao anh còn chưa về?”

Tống Du chậc chậc một tiếng, thú vị nhìn cô, cười mà như không cười nói:

“Giang đại minh tinh một mình đi tới đi lui vào đêm khuya, không lo lắng cho mình, ngược lại lại quan tâm đến tôi?”

Giang Nguyệt vẫn rất thản nhiên, hỏi Tống Du:

“Có phải là uống rượu không lái xe được không, có muốn tôi chở anh một đoạn không?”

“Vậy thì rất vinh hạnh rồi.” Tống Du cười hì hì, mở cửa xe ngồi vào.



Trong cửa hàng tiện lợi bên ngoài khách sạn.

Tần Di Di siết chặt điện thoại di động, nội tâm vô cùng khẩn trương, cô cầm lấy chai nước khoáng Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô mua. Lẽ ra cô phải chạy về khách sạn ngay lập tức, nhưng đôi mắt cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn kệ hàng.

Trên kệ toàn là những chiếc hộp nhỏ.

Đủ kiểu dáng, đủ kích cỡ khác nhau. Mọi nhu cầu đều có thể đáp ứng.

Tần Di Di cúi đầu, yên lặng lấy một cái hộp nhét vào túi ni lông, bước nhanh đến quầy thanh toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play