Tuy rằng gã không rõ nội dụng cụ thể mà hai người kia đang nói với nhau là gì, nhưng theo vẻ mặt cùng động tác của cả hai thì gã có thể thấy được, trong cuộc nói chuyện của hai người thì Diệp Huyền chiếm cứ vị trí chủ động hoàn toàn, còn Hoa La Huyên chính là người lắng nghe.
Điều này làm cho gã không dám tin vào hai mắt của mình.
Hoa La Huyên là ai chứ? Là hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành, luyện dược sư cung đình của vương quốc, đây chính là người có địa vị không thua kém gì hội trưởng Tưởng Huân của hồn sư tháp, là một trong những tam trọng võ sư đỉnh tiêm của Lam Nguyệt thành, dậm chân một cái có thể khiến cho Lam Nguyệt thành rung chuyển, đừng nhìn bộ dạng già mà không đứng đắn, hay cằn nhằn lẩm bẩm của lão như vậy, nhưng vô luận lão đi tới đâu cũng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của lão.
Nhưng ở trước mặt Diệp Huyền, biểu hiện của lão lại giống hệt một hài tử, thỉnh thoảng lại bị Diệp Huyền mắng hai câu ‘ngu xuẩn’, ‘đồ ngốc’cư nhiên còn hân hoan mừng rỡ như vậy.
Chu Hoa Dung và Lâm Hùng cảm thấy khiếp sợ trong lòng nhưng cũng không biết làm sao, Hoa La Huyên mấy chục năm trước ở trong số rất nhiều luyện dược sư Lam Nguyệt thành, cũng không phải nằm trong nhóm ưu tú nhất, thiên phú của lão cũng chỉ có thể xem là bình thường trong số mọi người, sở dĩ lão có thể đạt tới cảnh giới luyện dược sư tam phẩm hậu kỳ, trở thành hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành, có liên quan rất lớn với tính cách không biết thì hỏi, mặc kệ thân phận của đối phương, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tính cách này của lão đã định sẵn tương lai lão nhất định sẽ trở thành một luyện dược sư không tầm thường, mà cước bộ của lão ở luyện dược học cũng tuyệt đối không chỉ bấy nhiêu.
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau thì dược liệu Diệp Huyền cần, hiệp hội luyện dược sư cũng đã đưa tới.
- Hoa hội trưởng, ta cần phải trị liệu sơ cho Lâm Hùng rồi.
Diệp Huyền đúng lúc cắt đứt cuộc trò chuyện với Hoa La Huyên.
Trên mặt Hoa La Huyên lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Chuyện Lâm phó thống lĩnh gặp phải tại hạ cũng có nghe nói qua, chẳng lẽ Diệp Huyền đại sư có thể trị được thương thế của hắn sao?
Lâm Hùng dù sao cũng coi như một danh nhân ở Lam Nguyệt thành, chuyện gã gặp phải, các đại cường giả ở Lam Nguyệt thành đã sớm biết rõ, thứ bị thương tổn chính là nơi đáng sợ nhất, võ hồn bị thương tổn, Hoa La Huyên cũng biết mình không có cách nào trị được, hôm nay nghe thấy Diệp Huyền có thể trị được đương nhiên cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
- Ha ha, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.
Đám người Hoa La Huyên đều trừng mắt tới mức tròng mắt sắp lọt ra ngoài, võ hồn bị tổn thương còn gọi là vết thương nhỏ thì thế nào mới là vết thương lớn?
Nhất thời, trong lòng bọn họ đều cảm thấy tò mò, không biết Diệp Huyền sẽ trị võ hồn của Lâm Hùng thế nào.
ngôn tình hoànTrước mắt mọi người, chỉ thấy Diệp Huyền nhanh chóng lấy tài liệu được đưa tới sau đó mở ra, tốc độ nhanh như chớp, đám người Hoa La Huyên nhìn mà hoa mắt chóng mặt, lúc đầu bọn họ còn nhớ rõ được trình tự và thủ pháp, nhưng càng về sau thì đầu óc của bọn họ đã sớm quay cuồng, hoàn toàn không rõ Diệp Huyền đang làm những gì, chỉ có Hoa La Huyên còn miễn cưỡng nhìn ra được một ít tinh tuý, nhưng trình tự cụ thể lão cũng quên mất không còn một mảnh, như lọt vào trong sương mù.
Sau một loạt phản ứng và thao tác, Diệp Huyền rốt cuộc cũng ngừng luyện chế, một vật thể có trạng thái dược cao màu đen thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Vật thể màu đen kia vô cùng khó coi, giống như một cục bùn đen, nhưng quỷ dị nhất chính là từ trong thứ đó lại tản mát ra một mùi hương thơm mát thấm vào tận ruột gan, vừa ngửi một cái, võ hồn bên trong cơ thể Chu Hoa Dung liền rục rịch, có một loại cảm giác muốn phóng ra ngoài.
Cư nhiên là linh cao nhị phẩm.
- Thành công, hô…
Diệp Huyền thở phào một hơi, lấy cảnh giới ngũ mạch của hắn hiện tại, muốn luyện chế loại linh cao có độ khó thế này thật đúng là có chút khó khăn, nếu như không phải dùng tới một ít thủ pháp luyện chế đặc thù của kiếp trước, chỉ riêng việc chênh lệch cấp giai cũng có thể khiến cho Diệp Huyền thất bại trong gang tấc.
Nhìn thấy một màn này, đám người Hoa La Huyên đã hoàn toàn trợn mắt kinh ngạc rồi.
Trời ạ, võ giả ngưng mạch kỳ luyện chế ra linh cao nhị phẩm, trời ạ, thứ ta nhìn thấy là thật sao, đây quả thực là do một võ giả ngưng mạch kỳ luyện chế ra thật sao?
Mấy người dùng sức dụi mặt, đều muốn nhìn rõ xem chuyện vừa xảy ra trước mắt rốt cuộc là ảo giác hay là thật.
- Được rồi, Lâm Hùng, phóng thích võ hồn của ngươi ra đi, đồng thời cởi y phục trên người ngươi ra.
Diệp Huyền mặc kệ ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trực tiếp mở miệng phân phó.
- Vâng.
Lâm Hùng kích động cởi bỏ khôi giáp, sau đó cởi áo ra, chỉ nghe gã quát một tiếng, ông, tâm huyệt ở ngực đột nhiên hiện lên một đạo quang mang, một thanh chiến đao màu đen lớn chừng một thước nháy mắt hiện lên trên đỉnh đầu của gã.
Quang mang bên ngoài chiến đao lấp loé, tản mát ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi, nhưng hình thể của nó lại có vẻ mờ ảo, bên trên thân đao còn có từng vết rạn chằng chịt, những vết rạn nứt này trải dài trên thân đao, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ nát ra.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Võ hồn bị huỷ chia ra làm ba giai đoạn, bị thương, giải thể, bị huỷ hoàn toàn, đao võ hồn của ngươi đã bước vào giai đoạn thứ hai là giải thể, một khi tới giai đoạn thứ ba thì võ hồn đã huỷ thì sẽ không thể nghịch chuyển được nữa.
Lâm Hùng lo lắng hỏi:
- Huyền thiếu, vậy còn có thể cứu được không?
Diệp Huyền mỉm cười:
- Yên tâm, đây không tính là nghiêm trọng, có ta ra tay, đao võ hồn của ngươi có muốn huỷ cũng không được đâu, nhớ kỹ đừng ngừng việc phóng thích võ hồn, ta phải ra tay rồi.
- Huyền thiếu, ta chỉ có thể giữ được một phút mà thôi.
Lâm Hùng cắn răng, trán ướt mồ hôi, nói với vẻ thống khổ.
Sau khi võ hồn bị tổn thương, mỗi lần gã thúc giục võ hồn, tâm huyệt đều truyền tới đau đớn khó chịu nổi, giống như trái tim bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung vậy, tối đa chỉ có thể duy trì được một phút.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Một phút là đủ rồi.
Lời vừa dứt thì tay phải của hắn đột nhiên quệt lấy một phần linh cao, búng tay một cái, một đống linh cao màu đen tựa như một miếng cao dược, nháy mắt dán lên tâm huyệt trên ngực của gã.
Sau đó hai tay của Diệp Huyền đột nhiên biến ảo thành một đạo huyễn ảnh mờ ảo, không ngừng điểm lên nơi dán cao dược với tốc độ nhanh như chớp.