Tổ chức tình báo của Vương gia và Chu gia rất nhanh liền hoạt động, rất nhiều tin tức truyền về từ bốn phương tám hướng.
- Gia chủ, căn cứ theo tin tình báo thì Diệp Triển Vân của Diệp gia vốn là một phế nhân, nhưng mấy ngày trước thực lực của y đột nhiên khôi phục, hơn nữa còn đột phá tới địa võ sư nhị trọng.
- Hồi bẩm gia chủ, lúc trước khi Huyết Đao trại ra tay với Diệp gia, thủ lĩnh Huyết Nha của Huyết Đao trại hình như là chết trong tay của Diệp Huyền, trước khi chết thì thân trúng khói độc, thực lực giảm mạnh.
- Báo gia chủ, thực lực của tộc nhân Diệp gia gần đây tăng lên rất nhiều, căn cứ theo tin tình báo thì hẳn là đang tu luyện một loại công pháp cường đại nào đó.
Từng tin như từng bông tuyết rơi xuống, từng chút gắn ghép lại cùng nhau, Vương Hải cũng dần dần hiểu ra.
- Xem ra Diệp gia này hẳn là đã chiếm được kỳ ngộ nào đó, nhận được một loại công pháp cường đại, một tên địa võ sư tam trọng, một tên địa võ sư nhị trọng, nếu lại thêm dùng độc và đánh lén thì giết chết được mấy người Vương Tuyên cũng không phải không có khả năng.
Vương Hải nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
- Gia chủ, bọn người Diệp Phách Thiên đang ở Lam Nguyệt thành, không bằng bây giờ chúng ta qua đó giết bọn họ ngay đi.
- Đúng đó, mặc dù đang ở Lam Nguyệt thành, nhưng chỉ cần chúng ta âm thầm ra tay thì ai biết là do chúng ta giết chứ?
- Không bằng khuya hôm nay chúng ta liền lẻn vào Diệp gia, giết hết bọn chúng đi.
Có trưởng lão nghe tin báo xong thì tức giận lên tiếng, mấy người Vương Tuyên chết đi, đại biểu trong nháy mắt Vương gia và Chu gia gần như mất đi một nửa chiến lực đỉnh tiêm của mình.
Điều này đối với hai đại gia tộc có thế lực khổng lồ này mà nói thì không khác gì đả kích nặng nề.
- Nơi này là Lam Nguyệt thành, nếu như giết người ở đây thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, chỉ có thể chờ bọn chúng rời khỏi Lam Nguyệt thành thì chúng ta mới có thể động thủ.
- Nhưng mà gia chủ à, nếu như Diệp Phách Thiên này luôn ở trong Lam Nguyệt thành thì làm sao bây giờ?
- Ta không tin lão có thể ở mãi nơi này, mau phái người theo dõi bọn họ cho ta, nếu như có động tĩnh gì thì lập tức báo lại.
- Dạ!
- Diệp gia!
Mắt Vương Hải đỏ ngầu, cắn răng rít lên, sát khí trên người giống như thực chất, tàn phá bừa bãi trong đại sảnh.
Mà mấy người Diệp Huyền lúc này cũng đang bàn bạc việc này trong hiệp hội luyện dược sư.
Ngoại trừ tất cả thành viên chủ chốt của Diệp gia ra thì cả mấy người thân cận với Diệp Huyền như Hoa La Huyên, Lâm Hùng, La Chiến cũng hội tụ trong ngày.
- Cái gì? Vương gia và Chu gia cư nhiên phái người tới Thanh Sơn Trấn giết hại người của Diệp gia các ngươi sao, không được, ta nhất định phải bẩm báo việc này lên cho thành chủ đại nhân biết, Vương gia và Chu gia này đúng là coi trời bằng vung mà.
Lâm Hùng nghe Diệp Huyền kể lại chuyện mấy ngày nay xong thì lập tức giận tím mặt, toàn thân đằng đằng sát khí.
Diệp Huyền là chủ nhân của gã, nhà của chủ nhân gặp phải chuyện thế này, đối với Lâm Hùng mà nói thì gần như không thể chấp nhận nổi.
- Lâm Hùng, không cần.
Diệp Huyền khoát tay:
- Chút việc nhỏ ấy ngươi không cần báo với thành chủ Lãnh Thiên làm gì, hơn nữa, không có chứng cứ, có báo lên cũng vô dụng mà thôi.
- Huyền thiếu, sao lại nói là không có chứng cứ, thi thể của mấy kẻ Vương gia và Chu gia bây giờ vẫn còn đang nằm ở Diệp gia các ngươi mà, chẳng lẽ như vậy còn không thể định tội được bọn chúng sao? Nếu như thật sự không được thì ta tự mình dẫn theo thành vệ quân bao vây Vương gia và Chu gia. ngôn tình hài
- Thi thể kia ngoại trừ nói lên Diệp gia ta giết đám người đó ra thì còn có thể chứng minh được gì nữa?
Diệp Huyền cười nhạt một cái.
Hắn nhìn rất rõ ràng, ban đầu ở yến hội phủ thành chủ, tuy rằng hắn đã giúp thành chủ không ít, cũng đã trị khỏi bệnh cho Hắc Trác, nhưng đối với phủ thành chủ mà nói, để cho bọn họ chèn ép Vương gia và Chu gia thì còn được, nhưng nếu thật sự tiêu diệt Vương gia và Chu gia thì căn bản là không thể nào.
Cho nên dù có báo chuyện này lên thì phủ thành chủ ngoại trừ tạo chút áp lực cho hai nhà kia một chút ra thì chắc chắn sẽ không làm gì nữa.
Phủ thành chủ đứng trên các đại gia tộc, chắc chắn sẽ không tham gia vào tranh đấu giữa các gia tộc.
- Huyền thiếu, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua?
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:
- Ta cũng không nói là sẽ bỏ qua, dám ra tay với Diệp gia ta thì ta cũng muốn Chu gia và Vương gia sau này biến mất khỏi Lam Nguyệt thành. Lần này ta gọi các ngươi tới cũng là vì chuyện này, ta tin rằng không cần nói thì mọi người đều biết mục đích của ta, nếu như trong các ngươi có ai không muốn tham dự vào thì cứ nói, Diệp Huyền ta cam đoan tuyệt đối không bắt buộc.
Diệp Huyền nói xong thì đưa mắt nhìn mọi người ở đây.
Người của Diệp gia thì đương nhiên không cần phải nói, Lâm Hùng là người đầu tiên đứng ra nói:
- Huyền thiếu, ngươi muốn ta làm cái gì thì cứ việc nói, nếu như Lâm Hùng ta nhíu mày một cái thì không phải người.
- Huyền thiếu, chân của ta là do ngươi chữa trị, nếu như không có ngươi thì sợ rằng sau này ta vẫn chỉ là một tên phế nhân, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì La Chiến ta nhất định không chối từ.
La Chiến cũng cười khẽ mở miệng.
Cuối cùng chỉ còn lại Hoa La Huyên, chỉ thấy lão ngoáy mũi, sau đó búng ra một cái, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói:
- Ta đã sớm ngứa mắt Chu gia và Vương gia rồi, có hành động gì thì cứ nói với ta một tiếng.
Nghe thấy lời Hoa La Huyên nói thì trong mắt Diệp Phách Thiên lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Hoa La Huyên chính là vị cường giả có tiếng ở Lam Nguyệt thành, từ nhiều năm trước lão đã là cường giả địa võ sư tam trọng, hôm nay chỉ sợ là đã là tam trọng đỉnh phong, có lão ở đây, khi đối kháng với Vương gia và Chu gia thì phần thắng ít nhất sẽ tăng lên năm phần.
- Tốt lắm.
Diệp Huyền mỉm cười, lấy ra một tờ giấy:
- Lâm Hùng, La giáo quan, phụ thân, từ hôm nay trở đi ba người các ngươi liền bế quan, tu luyện theo những gì ta viết trên đây, còn hội trưởng Hoa La Huyên nữa, nơi này có không ít tài liệu, tương đối trân quý, ngươi hãy tìm cách giúp ta tìm đủ, ta cần luyện chế một ít đan dược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT