Bánh ngọt không hợp khẩu vị của Lục Thần nên Lục Thần cắn hai miếng rồi đưa hết cho tôi ăn.
"Quả nhiên, món tráng miệng có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn ~"
"Nó quá ngọt."
Lục Thần cau mày, cắn hai miếng bánh, hắn không thích, trong miệng tràn ngập hương vị ngọt của đường, nhưng tôi lại ăn rất vui vẻ.
"Anh có muốn uống trà sữa không? Tôi đã gọi trà sữa vị match cho anh, với 30% đường, chắc chắn sẽ không ngọt như vậy đâu."
"Em đã uống gì?"
"Trà sữa ô long, không đường."
Tôi cảnh giác bảo vệ ly trà sữa ô long không đường của mình trong tay, tất nhiên là tôi muốn phiên bản không đường, đường khiến người ta vui vẻ nhưng cũng khiến người ta béo lên!
Hãy kiểm soát lượng đường của cơ thể!
Một bàn tay đã cướp lấy cốc trà sũa ô long tội nghiệp của tôi, rồi chủ nhân của bàn tay đó nhấp một ngụm không ngừng rồi đẩy cốc trà sữa vị Matcha với 30% đường về phía tôi.
Vâng, trà sữa của tôi đã bị Lục Thần cướp mất!
Lục Thần, anh có phải là con người không? Anh đám lấy trà sữa từ người làm công ăn lương là tôi sao?
Tôi nghĩ như vậy nhưng vẫn không dám lấy lại ly trà sữa ô long không đường đang trong tay Lục Thần.
Tôi không dám, đó là lấy thức ăn từ miệng hổ, mạng sống của tôi có khả năng bị đe doạ
Sau đó tôi bẽ mặt mở cốc trà sữa vị matcha và uống cạn.
Woohoo, vị Matcha thơm quá.
Tôi lặng lẽ nhìn Lục Thần, cốc trà sữa ô long đã cạn tới đáy, người đàn ông này cũng uống giỏi phết...
Nó khá mơ hồ, giống như vừa rồi tôi ăn chiếc bánh mà anh ấy đã ăn dở 2 miếng vậy.
Người này có thể đã nhìn thấu sự cám dỗ của tôi và sau đó đáp lại tôi theo cách tương tự...
Đúng là các cao thủ!.
Không có sự kháng cự nghĩa là tôi có thể tiến xa hơn, nhưng đừng quá lo lắng.
"Được rồi, chúng ta đã ăn uống đầy đủ và đợi tan làm thôi."
"Cho tôi mượn máy tính bảng của anh. Tôi muốn chơi trò chơi mới của công ty."
Tôi nhìn Lục Thần một cách khao khát, với ánh mắt đầy quyến rũ ~
"Hãy tự mình đến lấy."
Lục Thần không nói gì, trò chơi mới của công ty cũng sắp ra mắt gần đây, dự án quảng bá sơ bộ đã được giao cho tôi vào sáng nay, xem ra anh ấy đã có chủ ý từ trước.
Ôi trời, sếp Lục, anh chiều chuộng tôi quá mức phải không?
Trò chơi mới của công ty khá thú vị, là một trò chơi giải đố, hơi giống trò chơi Escape Room nổi tiếng gần đây nhưng đây là trò chơi Escape Room trực tuyến.
Tôi vô tình chơi cho đến khi tan sở, khi tôi đang mắc kẹt trong một câu đố và đang bối rối, giọng nói của Lục Thần đột nhiên vang lên từ phía sau tôi.
“Chắc là thế này.” Anh ấy từ phía sau đi ngang qua tôi, gõ mấy cái lên mặt máy tính bảng, tôi bị kẹt nửa giờ chưa nghĩ ra với vài cái gõ của anh đó đã tìm được kết quả!
Nhưng công nhận là anh ấy có một đôi tay đẹp!
Không, tôi không chỉ khen ngợi tay anh ấy, tôi còn khen anh ấy vì chỉ số IQ cao!
"Đi thôi. Đã 6 giờ rồi, tôi tan sở rồi."
Anh ấy rút tay lại, và tôi nhận ra rằng hai giờ đã trôi qua trước khi tôi nhận ra điều đó.
"Tôi phải đến văn phòng để lấy túi xách."
Lúc này chắc mọi người đã rời đi rồi, văn phòng chắc trống rỗng phải không?
"Nào đi thôi."
Tôi bước vào thang máy và đi thẳng đến tầng bộ phận tiếp thị của mình, ngay khi cửa thang máy mở ra, tôi im lặng.
Tan làm đã một tiếng rồi mà sao đèn ở bộ phận tiếp thị vẫn sáng?
Quá đáng!
Tôi vội vã quay lại văn phòng, nhặt túi xách rồi quay lại thang máy.
Không sao, bây giờ mọi người đều biết tôi và Lục Thần có quan hệ, dù sao Lục Thần đã đợi tôi trong thang máy rồi.
May mắn thay, không còn nhiều người phải làm thêm giờ nên đó không phải là vấn đề lớn.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, là ngày nghỉ.
Gia đình Lục Thần cũng đã chuyển về nhà riêng của họ ngay bên cạnh, vào thứ Tư.
Tuy nhiên, hình như hôm nay nhà họ Lục có khách.
Lục Thần nhắn tin trên WeChat nhờ tôi đưa máy tính bảng cho anh ấy, tôi chỉ phát hiện ra điều này khi bước đến cửa...
Mẹ kiếp!
Tôi nhìn thấy bóng dáng của Tống Dao từ xa, và tôi biết ngay kế hoạch của người đàn ông này là gì!
Anh ấy có thiếu máy tính bảng không?
Anh ấy đang cần ngay một chiếc máy tính bảng!
Tôi quyết định dứt khoát quay người về nhà, chỉnh đốn lại bản thân, đảm bảo mọi thứ từ đầu đến chân đều ổn nhưng không thể đến không được, tôi lấy máy tính bảng, nhặt chiếc áo khoác vest mặc từ hôm trước, đi về phía nhà anh ấy.
Tôi thực sự nghi ngờ rằng người đàn ông quỷ quyệt và đầy mưu mô này đã đoán trước được cảnh tượng này nên thậm chí còn không hỏi xin máy tính bảng và áo khoác của tôi!
Vừa tới cửa đã thấy Lục Thần ngồi đó rất sốt ruột chờ tôi tới.
Về phần làm sao có thể như vậy hẳn là anh ấy thiếu kiên nhẫn.
Tôi muốn nói với Lục Thần
Anh không cần phải thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình một cách rõ ràng như vậy đâu?!
Trong một phút không biết anh ấy đã bao nhiêu lần anh ấy nhìn đồng hồ và nhìn chằm chằm vào điện thoại?
Bảo vệ nhận ra tôi liền cho tôi vào thẳng, tôi tự do đi vào phòng khách, thấy tôi đi tới, Lục Thần ánh mắt sáng lên.
"Chú Lục, dì Lục, cháu tới đưa máy tính bảng cho anh Lục Thần, cũng như trả lại cái áo hôm trước cháu mượn của anh ấy."
Với vẻ mặt ngoan ngoãn, tôi chào chủ nhà và kịp thời bày tỏ sự tò mò về vị khách lạ.
"Không ngờ nhà gì lại có khách, Lục Thần anh ấy nói có một số công việc cần dùng máy tính bảng nên cháu vội vàng đi tới, không biết trong nhà có khách, làm phiền mọi người rồi à?"
Ai có thể cưỡng lại một cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện?
Dì Lục dù sao cũng không thể làm được.
"Làm sao có thể như vậy? Tư Thanh, hiện tại cháu cũng đang làm việc tại Lục gia, hẳn là biết Tống Dao đi? Chúng ta cùng nhau trò chuyện."
"Nào, đây là chú Tống và dì Tống, còn đây là ông nội Tống. Ông nội Tống là bạn thân nhất của ông nội Lục Thần."
Dì Lục giới thiệu tôi với những người có mặt.
Dù vô tình hay cố ý, Tống Dao vẫn ngồi đối diện với Lục Thần, không ngừng nhìn anh một cách trìu mến, thỉnh thoảng cô cũng tìm chủ đề để nói, thỉnh thoảng lại rót trà cho những người lớn tuổi bên cạnh.
"Chào chú Tống, chào dì Tống, chào ông nội Tống."
Sau khi chào từng người một, tôi được dì Lục kéo ngồi xuống, tình cờ lại ngồi cạnh Lục Thần.
Ahihi trùng hợp quá đi a.
"Ta quên giới thiệu với mọi người, đây là Tư Thanh, là con gái lão Lâm. Khi bọn trẻ còn nhỏ, Lục Thần từng nói, lớn lên muốn cưới Tư Thanh làm vợ."
Hở?
Tôi nhìn Lục Thần và chớp mắt tò mò.
Thật sao? Anh có chắc không?
“Sau khi em nói muốn cưới anh, em lại đi với mẹ anh rằng anh muốn cưới em.”
Lục Thần hạ giọng và ghé sát tai tôi giải thích rằng càng thân mật càng tốt.
"Đều là trò đùa từ nhỏ mà thôi." Gì Tống cười cắt ngang, bà biết con gái mình thích Lục Thần, bà luôn cho rằng con gái mình sẽ là con dâu nhà họ Lục.
Bây giờ Lâm Tư Thanh đột nhiên xuất hiện và ở gần Lục Thần như vậy, bà cảm thấy bất an.
Dì Lục không trả lời, bà biết vợ chồng họ Tống đang có ý định gì.
Tống Dao thích Lục Thần, nhưng thằng bé không có tình cảm với Tống Dao
Ngoại trừ ông nội Tống, trong gia đình này không có ai thích Tống Dao cả
Nhưng tiếc thay, họ đành phải chịu đựng vì ông nội Tống.
“Mẹ, con và Tư Thanh có việc phải làm, chúng con vào thư phòng.”
Khi tấm chắn là tôi xuất hiện, Lục Thần không muốn chịu đựng thêm nữa, anh ấy nói với mọi người sau đó trực tiếp kéo tôi đi.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã bị kéo lên lầu.
À cái này...
Tại sao anh ấy lại đi lên lầu?!
Vậy thì không phải mất công tôi đã kì công trang điểm sao cho đẹo a?!
"Lâm Tư Thanh, em lại để tôi phải chờ lâu như thế..."
Chính là giọng nói trầm thấp gợi cảm này đang nghiến răng nghiến lợi vì bất lực.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, tôi có lỗi, nhưng tôi có thể giải thích."
Với kỹ năng và khát khao sinh tồn được trang bị đầy đủ, tôi ngay lập tức sửa lại thái độ của mình, dù thế nào đi chăng nữa, việc thừa nhận sai lầm của mình trước tiên luôn là điều đúng đắn.
"Em đến đây để gặp tình địch. Sao em lại không trang điểm cho đẹp hơn một chút? Em đã chuẩn bị kỹ càng cả tiếng đồng hồ rồi, sao anh không khen em đi anh trai?"?"
Ah, nôn mửa, tôi thực sự là người có khả năng lật mặt đỉnh cao
Quen Lục Thần một thời gian dài, tôi gần như đã hiểu được tính cách của anh ấy.
Anh ta bề ngoài lạnh lùng cấm dục nhưng bên trong lại quyến rũ.
Ai có thể chịu đựng được sự tương phản giữa một nam thần như thế này.
"Đừng tới đây. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy Tống Dao trang điểm đậm đi làm, nhưng không thấy em trang điểm."
Anh ấy nói rất ghét nhưng anh ấy vẫn nâng cằm tôi lên và ngắm nghía kỹ càng lớp trang điểm vô cùng chu đáo của tôi hôm nay.
Tôi gạt tay anh ấy ra và đưa cho anh chiếc máy tính bảng và cái áo vest.
Lục Thần cầm lấy máy tính bảng, đặt sang một bên, không thèm nhìn cái áo ném lên ghế, sau đó nghiêng người qua, như không có ý định buông tôi ra.
Khi anh tiếp tục đến gần, một giọng nói ngoài cửa đột nhiên vang lên.
"Anh Lục, dì bảo em đến bảo anh đi ăn."
Vẻ mặt vốn dĩ đã không vui của Lục Thần lập tức trở nên u ám.
Tôi kiễng chân lên và hôn nhanh vào mặt anh ấy.
Lục Thần tựa hồ có chút hài lòng, cũng có chút bất mãn, anh cúi đầu nhìn tôi một hồi, mới thương lượng buông tôi ra.
Tôi luôn biết rằng Lục Thần biết thủ đoạn của tôi, nhưng anh ấy lại chiều chuộng tôi.
Tất cả những gì tôi có thể nói là anh ấy cũng thích nó.
Anh ấy thích tôi và tôi đã xác nhận điều đó ngay ngày đầu tiên gia nhập công ty.
"Anh Lục? Quản lý Lâm?"
Giọng nói của Tống Dao không ngừng vang lên, tôi mở cửa, giả vờ chỉnh lại cổ áo, nhìn vào ánh mắt ghen tị của cô ấy, tôi dứt khoát trốn sau lưng Lục Thần, sau đó một tay kéo tay áo anh.
Tống Dao nói
"Dì nói hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng, cho nên bảo em gọi hai người xuống sớm."
Tống Dao không tức giận, nhưng tôi lại ngửi thấy có gì đó không bình thường.
Sự thân mật của tôi với Lục Thần đã chạm đến giới hạn của cô ấy chưa?
Cô ta đang chuẩn bị gây rắc rối?
Tôi đang rất mong chờ nó.
Tống Dao đột nhiên yên tĩnh lại, khiến tôi có chút khó chịu.
Ngay cả trong cuộc họp thường kỳ hôm thứ Hai, Tống Dao tỏ ra vô cùng im lặng.
Đây sẽ là khởi đầu cho một động thái lớn...
Nó có thể là gì?
Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù sẽ là bạn bè, Tống Dao lại có thể sẽ liên lạc với Triệu Uyển, hoặc bỏ qua Triệu Uyển và trực tiếp liên lạc với Trình Phong
Tôi bảo thám tử tư theo dõi ba người này và tôi tiếp tục công việc trước mắt.
Tôi có một số ý tưởng để quảng bá trò chơi mới của công ty.
Ngoài những bức tranh quảng cáo thông thường, tôi còn muốn vẽ vài bức truyện tranh, sẽ hấp dẫn hơn phải không?
Vẽ một bức tranh là một quá trình lâu dài, từ phác thảo đến vẽ nét rồi đến tô màu, không ai biết được thời gian và công sức đã bỏ ra trong khoảng thời gian này ngoại trừ người vẽ bức tranh đó.
Tôi phải cảm ơn nhà phát minh vĩ đại vì đã phát minh ra máy tính bảng kỹ thuật số, giúp tôi dễ dàng chọn ra các chi tiết và vẽ nhanh hơn nhiều.
Khi bức tranh đang được vẽ lên, Lục Thần đột nhiên bắt đầu gọi điện thoại.
Ừm? Thật hiếm...
"Sao em không đi lên?"
Ừm???
Khi tôi nhìn thời gian, đã là mười hai giờ rưỡi, tôi thực sự đã làm thêm nửa tiếng miễn phí...
Đau lòng quá!
“Đã mười hai giờ rưỡi rồi, em mải mê vẽ tranh nên không để ý.”
"Cái gì? em thậm chí còn không ăn khi làm việc à?"
Lục Thần ở đầu bên kia điện thoại cười khúc khích, tôi lưu bản vẽ lại, đóng lại, cất vào một thư mục ẩn rồi mở ra một bản thảo khác.
Không biết liệu Tống Dao có giẫm phải cái bẫy này hay không...
"Sao có thể được? Con người như sắt, thức ăn như thép. Một bữa ăn không ăn sẽ chết đói. Em tới ngay đây."
Tôi cúp máy, tắt màn hình rồi đi thang máy lên tầng trên cùng.
Đồ ăn hôm nay chúng tôi ăn không phải đồ ăn do dì Lục nấu, dù sao ngày nào cũng không thể làm phiền người khác, cho nên đồ ăn hôm nay là đồ ăn do Lục Thần đặt mua.
"Ể? Đây là cửa hàng nào vậy? Nó khá ngon đấy."
Ngon lắm, ngon lắm nhưng phần ăn hơi ít, yum yum yum.
"Món ăn riêng trong nhà hàng của bạn anh, anh nhờ cậu ấy giao tới. Nếu em thích thì lần sau anh dẫn em đến đó."
Tôi gật đầu thật mạnh, đồ ăn ngon không ai có thể từ chối, đặc biệt là tôi, Lục Thần thật sự rất quan tâm đến tôi.
“ trợ lý Trần vừa đưa cho anh hai vé xem phim.”
Trợ lý Trần ở văn phòng bên cạnh ngó đầu vào:
Sếp Lục, tại sao tôi không biết chuyện này???
"Em có muốn xem nó cùng anh sau khi tan làm không?"
Đây có phải là một cuộc hẹn hò không? Này này này, mong chờ quá.
"Được rồi."
Tôi ăn nốt miếng cuối cùng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa không muốn cử động.
"Vậy tối nay anh dẫn em đi ăn tối nhé. Gần đây có một nhà hàng Hàn Quốc rất ngon. Em thấy nó được đánh giá cao. Chúng ta đến đó ăn nhé?"
Ngay khi tôi ăn xong một bữa, tôi lại nghĩ đến bữa tiếp theo, đúng như mong đợi của tôi!
"Miễn là em thích nó."
"Được rồi, quyết định như vậy là tốt rồi."
Tôi chuyển sang tư thế thoải mái nhất, nằm trên ghế sofa, định ngủ như thế này.
Tôi phát hiện ra dạo này Lục Thần không bận lắm, nhưng tôi chiếm phòng khách của anh ấy, anh ấy rất khó đi vào giấc ngủ, cơ bản là anh ấy ngồi trên ghế nhắm mắt thư giãn.
Vốn định về phòng làm việc ngủ, nhưng nghĩ đến cái hố mình đã đào ở đó, không thể quay về quá sớm, đành phải nhường cơ hội cho người khác bước vào hố.
“Anh không muốn vào trong và ngủ à?”
Lục Trần nhướng mày nhìn tôi đang nằm trên ghế sô pha.
"Anh cũng không cần ngủ à? Em nghĩ em ngủ trên sofa cũng được."
Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể lờ đi ánh mắt của Lục Thần đang nhìn tôi như đang nhìn một món ăn.
“Chúng ta ngủ chung giường rồi mà anh vẫn ái ngại chuyện này à?”
Lục Thần ôm tôi và đi đến phòng khách.
Wow, công chúa ôm~
Đây là thể loại cổ tích gì thế này~
....! Có vẻ như có gì đó không ổn...
Tôi có quan tâm đến nó không???
Làm ơn nói một chút sự thật đi!
Không phải anh ấy vừa ngồi trên ghế bên ngoài và nhắm mắt nghỉ ngơi sao?
Ý tôi là tôi quan tâm đến giấc ngủ của anh ấy thôi mà?!
Chẳng lẽ... người này cố ý sao?
Chẳng lẽ muốn tôi thương hại anh ấy rồi chủ động mời anh ta ngủ với mình sao?
Tôi đã nhìn thấu anh ấy!
Một gã đầy toan tính mưu mô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT