Edit & beta: Rya
Sinh viên năm nhất một tuần ba tiết, lớp nông học học vào buổi sáng các ngày thứ ba, thứ năm và thứ sáu, những chuyên ngành khác sẽ tự sắp xếp thời gian.
Bởi vì bạn cùng phòng cô học chuyên ngành làm vườn nên Triệu Ly Nông biết lớp làm vườn học vào buổi trưa các ngày thứ hai, thứ tư, thứ sáu vì thế hai người không thể đi học cùng nhau.
Người ta nói căn cứ muốn chia thời gian học ra để tránh việc sinh viên cùng tụ tập ở nông trường, có thể giảm đến thấp nhất tỷ lệ thương vong.
Ngày 4 vừa đúng là thứ sáu, Triệu Ly Nông muốn đi đến lớp học, Đồng Đồng không có tiết nhưng cô ấy đã sớm thức dậy. Hai người đã cùng nhau đi ăn sáng ở căn tin, một bát cháo trắng ăn kèm trứng gà là bữa ăn sáng tiêu chuẩn dành cho tân sinh viên vào ngày thứ sáu.
“Tôi muốn đi đến nông trường để xem xét hạt giống.” Đồng Đồng dường như không sợ thực vật dị biến xuất hiện, ngược lại có hơi đau lòng: “Không biết những hạt giống kia có thể nảy mầm được hay không.”
Triệu Ly Nông đối với đôi mắt sáng lấp lánh của Đồng Đồng không thấy xa lạ gì, cô học ở đại học nông nghiệp bảy năm, so với các sinh viên khoa chính quy không giống nhau lắm, vừa mới nhập học đã được giáo sư chú ý, dẫn dắt mang theo cô đi khắp thiên nam địa bắc, đi qua rất nhiều nông trường trang trại, cũng đã gặp được rất nhiều loại người.
Cô vẫn cho rằng mình là một tục nhân, khao khát danh lợi, hi vọng mình có thể nổi bật hơn mọi người, không phải đối mặt với đất sét bùn lầy, khiến cho cha mẹ cô hạnh phúc.
Nhưng cũng có một số ít người vất vả vùng vẫy để có thể thoát khỏi bùn lầy, nhưng sau đó lại muốn chủ động quay về. Bọn họ đều có một đôi mắt giống như Đồng Đồng, ôm hy vọng rất lớn, muốn sau khi ăn học có thành tựu sẽ trở lại phụng dưỡng vùng đất quen thuộc kia.
“Hai người đang nói gì vậy?” Hà Nguyệt Sinh bưng chén cháo, tay kia cầm quả trứng gà, ngồi ở bên cạnh Triệu Ly Nông.
“Tôi đã trồng loại hoa mà tôi luôn muốn trồng.” Đồng Đồng cười nói: “Lát nữa tôi sẽ đi đến nông trường để tưới nước.”
“Cậu cẩn thận một chút.” Hà Nguyệt Sinh bóc vỏ trứng gà, ghé sát vào bàn nhỏ giọng nói: “Lớp tốt nghiệp ngày hôm qua có một sinh viên không quay trở về được.”
Triệu Ly Nông nghe vậy cau mày, gần như lập tức nhớ tới cánh tay của giáo sư Khang An Như đã được băng bó và treo lên như thế nào vào ngày hôm qua ở lớp nông học ban C.
Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của Hà Nguyệt Sinh chính là: “Có một loại cây ăn quả đã phát sinh dị biến, tốc độ quá nhanh, thủ vệ quân cũng không kịp phản ứng lại, cuối cùng sinh viên kia cũng đã chết rồi. Nghe nói thành tích rất tốt, chỉ thêm một thời gian ngắn anh ta có thể thuận lợi tốt nghiệp và trở thành cán bộ trồng trọt, thật đáng tiếc.”
Cán bộ trồng trọt phúc lợi rất tốt, mọi người đều biết.
“Thực vật dị biến trong căn cứ tỷ lệ rất cao sao?” Triệu Ly Nông hỏi thăm.
Hà Nguyệt Sinh cắn một miếng trứng gà, nói chuyện mơ hồ nghe không được rõ ràng: “Căn cứ nông học số chín mỗi ngày đều sẽ phát sinh mấy chuyện như vậy, tuy nhiên đã có thủ vệ quân, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ vài người chết.”
Đồng Đồng sau khi nghe xong, sắc mặt có chút tái, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ: “Chăm sóc bọn chúng thật tốt chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Chỉ mong…” Hà Nguyệt Sinh đem một nửa quả trứng gà cuối cùng nhét vào trong miệng: “Chỉ mong chúng ta đều có thể sống sót.”
Triệu Ly Nông cúi đầu yên tĩnh uống cháo, cô đem những gì trong đầu liên quan đến thế giới cũ giấu đi, bây giờ đã đi tới thế giới mới, cô phải tiếp nhận những gì liên quan đến thế giới này.
Chờ đến khi ba người ăn sáng xong, Đồng Đồng tạm biệt với Triệu Ly Nông, một mình cô bước lên xe buýt, đi về hướng nông trường.
Trong tiết học thứ hai, có lẽ bởi vì vết thương trên người đã được xử lý tốt hơn, sắc mặt Khang An Như cũng không đến nỗi khó coi, đang đứng trên bục giảng hỏi các tân sinh viên đã trồng các hạt giống cà chua hay chưa.
“Cà chua móng ngựa là hạt giống phổ biến nhất của Căn cứ trung ương, thịt mỏng như dưa hấu, đậm vị chua ngọt. Cuối kỳ nếu trồng ra một quả cà chua thì coi như là hợp lệ, còn trồng được mười quả sẽ đánh giá hài lòng, hơn mười quả sẽ đánh giá ưu tú.”
Khang An Như vừa nói vừa bật quang não, đưa một bức ảnh cho sinh viên xem, là ghi chép về sự sinh trưởng của cà chua móng ngựa. Từ lúc nảy mầm cho đến khi trở thành cây con, đến khi ra hoa và kết quả, mỗi một tấm hình đều rất rõ nét.
“Cà chua móng ngựa sản lượng không thấp, chỉ cần trồng sống được thì đến tháng sáu tháng bảy liền đã có thể thu hoạch hơn mười quả.” Khang An Như đóng lại quang não: “Sau khi ghi nhận kết quả cuối kỳ, các em trồng được quả cà chua móng ngựa nào sẽ đều được tùy ý xử lý, bất kể là ăn hay bán đều được.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng học nhất thời sôi trào. Hà Nguyệt Sinh cũng có hơi kích động: “Một quả cà chua móng ngựa còn tươi có thể bán được 800 điểm, số lượng càng nhiều thì càng đắt.”
800 điểm ở đây tương đương với 800 nhân dân tệ ở thế giới của cô đó!
“Tại sao lại đắt như thế?” Triệu Ly Nông biết đồ ăn đắt giá, nhưng tám trăm một quả cà chua móng ngựa, vẫn để cho cô có chút giật mình.
“Cà chua móng ngựa được xem như là trái cây.” Hà Nguyệt Sinh giải thích: “Trái cây so với rau cải hay thịt cũng đắt hơn, người bình thường chỉ có thể mua thuốc uống để bổ sung vitamin.”
“Như vậy…” Triệu Ly Nông nghĩ một cây có thể kết bao nhiêu quả cà chua móng ngựa, nếu như mười cây đều có thể ra quả, số dư tài khoản của cô sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong tiết học, Khang An Như đại khái nói về chu kỳ sinh trưởng và hình dáng của cây cà chua, sinh viên trong lớp liên tục dùng quang não ghi chép lại toàn bộ nội dung. Hà Nguyệt Sinh bên cạnh trực tiếp dùng ghi âm để ghi lại hết.
Bên cạnh Triệu Ly Nông cầm bút không chút nhúc nhích, nội dung Khang An Như rao giảng không mới mẻ lắm, thậm chí có thể nói hơi khô khan.
“Tiết học hôm nay tới đây, tiết sau tôi sẽ giảng về các loại bệnh hại của cà chua cùng các phương pháp xử lý, các cô cậu tốt nhất ghi nhớ thật kỹ, bằng không hậu quả của thực vật dị biến… Được rồi, tan học.” Khang An Như nói xong, xoay người rời phòng học.
“Chiều nay cậu định làm gì?” Hà Nguyệt Sinh vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Triệu Ly Nông: “Cậu có muốn đi dạo ở nội thành hay không?”
Triệu Ly Nông liếc mắt nhìn cậu: “Tôi muốn đi nông trường.”
“Đi tưới nước sao?” Hà Nguyệt Sinh không muốn đi: “Hôm nay trên đường Kim Thiên Thành trong khu trung quyển có hoạt động giao dịch mua bán, cậu có muốn đi xem không?”
“Lần sau đi.” Triệu Ly Nông mở quang não, đưa cho cậu xem màn hình: “Tôi đã nhận nhiệm vụ này.”
Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc, nhìn về phía ánh sáng màn hình, chỉ thấy mặt trên hiển thị: [Người phát hành: Dị biến phải rút lui. Nhiệm vụ: Thu hoạch rau xanh /750 điểm, người thi hành: Nông dân tiểu Triệu ]
“Tôi không còn bao nhiêu điểm.” Triệu Ly Nông thu hồi màn hình: “Sau này còn cần phải mua đồ.”
Do nhận nhiệm vụ trễ, nên giá nhiệm vụ này là thấp nhất, nhưng 750 điểm cũng đủ để cô giải quyết các vấn đề khẩn cấp trước mắt.
“Vậy cậu cẩn thận một chút.” Hà Nguyệt Sinh căn dặn cô: “Nếu có gì bất thường thì nhớ chạy về phía thủ vệ quân ở bên kia, nhớ kỹ đường tới phòng công cụ, đó là nơi có thể trú ẩn.”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Tôi biết.”
…
Trong buổi chiều, Triệu Ly Nông bắt xe buýt đi tới phía bắc của căn cứ, nơi này là địa bàn của sinh viên năm hai, trên đường thỉnh thoảng sẽ có thủ vệ quân tuần tra, mỗi đội hai mươi người, trên tay mỗi người đều cầm súng.
Đất đai ở phía bắc tương đối bằng phẳng, khác với mảnh đất của tân sinh viên, so với diện tích lớn cũng lớn hơn, tình cờ cũng sẽ thấy có cây trồng mọc trên đồng ruộng.
Triệu Ly Nông dựa theo hướng dẫn, đi tới cờ có tên “Dị biến phải rút lui”, cô nhìn xung quanh, phát hiện phần đất cắm lá cờ của sinh viên năm hai đều không phải tên thật, tất cả chỉ là biệt danh trên mạng của họ.
Chắc là để thuận tiện cho giao dịch.
Nhiệm vụ này người phát hành là một sinh viên năm hai, thu hoạch xong rau xanh thì sẽ phải đem đi nộp, nhưng bản thân lại không dám đi hái, nên ở trên internet phát nhiệm vụ.
Triệu Ly Nông chụp ảnh lá cờ, sau đó gửi cho đối phương một tin nhắn: [Tôi đến rồi, hình ảnh. jpg]
Dị biến phải rút lui: [Tôi sẽ chuyển trước cho cậu 375 điểm, chờ cậu hái xong hết tôi sẽ thanh toán phần còn lại.]
Triệu Ly Nông nhìn số dư tài khoản của mình tăng thêm đến 375 điểm, hồi phục tinh thần: [Được.]
Dị biến phải rút lui: [Vậy khi cậu thu hoạch nhớ chú ý một chút, tôi luôn cảm thấy rằng bọn chúng sắp dị biến, trên bề mặt lá không biết tại sao còn có những vết uốn lượn màu trắng! ]
Ánh mắt Triệu Ly Nông rơi xuống ruộng rau xanh kia: “…”
Tạm thời vẫn chưa thấy có dấu viết dị biến, bên trong ruộng rau được trồng cực kỳ xiêu vẹo và nhếch nhác này chỉ có sáu bó rau đang khô héo.
Trình độ của sinh viên nông học như thế, nếu ở trong thế giới trước của cô có lẽ đã bị đuổi học từ lâu.
Triệu Ly Nông bước xuống ruộng, cúi người bắt đầu hái rau. Sau khi thu hoạch xong sáu bó rau không tốn hết bao nhiêu công sức, chỉ một phút là xong.
Triệu Ly Nông không gặp phải rau dị biến, cô một tay nâng sáu bó rau lên, một tay chụp ảnh gửi cho đối phương: [Hái được rồi.]
Dị biến phải rút lui: [Cậu nhanh thật đó, cũng còn đỡ, không có dị biến, tôi ở phòng công cụ nông học C, cậu có thể đem đến đây.]
Triệu Ly Nông nhìn tin nhắn do đối phương gửi tới, nghĩ thầm đây chắc là một học tỷ. Cô ôm sáu bó rau xanh đi về phía phòng công cụ, bên trong có chừng mười người đứng trước thùng nước, mỗi người đang làm việc riêng của mình.
“Nông dân tiểu Triệu?” Triệu Ly Nông vẫn chưa gửi tin nhắn thì đã có người kêu tên của cô, có lẽ nhìn thấy sáu bó rau xanh trong tay cô.
Cô theo tiếng kêu nhìn sang, nhìn thấy một nữ sinh viên tóc ngắn vóc dáng thấp bé đang vẫy tay với cô.
“… Dị biến phải rút lui?” Triệu Ly Nông lên tiếng hỏi chẳng khác nào trả lời mật mã.
“Là tôi!” Nữ sinh tóc ngắn nhìn chằm chằm bó rau trong tay của Triệu Ly Nông, đưa tay ra.
Triệu Ly Nông đem rau xanh đưa cho cô ta, nữ sinh tóc ngắn lập tức trả hết số điểm còn lại.
“Cũng nhờ có em.” Nữ sinh tóc ngắn hỏi thở phào nhẹ nhõm: “Kỳ thi trung khảo lần này có thể xem như hợp lệ.”
Triệu Ly Nông nhìn về mớ rau xanh trong tay nữ sinh, chỉ vào dấu vết uốn lượn trên lá như hình con sâu: “Đây là dấu vết do ruồi đục lá lưu lại, chị lật mặt kia của chiếc lá có thể thấy được ấu trùng, nếu lúc đầu bắt hết chúng thì sẽ không lây lan, cũng có thể treo bẫy vàng, ruồi đục lá có xu hướng hoàng tính sẽ bị dính vào đó, còn có ruồi ký sinh cũng có thể bị dính vào.”
* xu hướng hoàng tính: Bị màu vàng hấp dẫn
Ruồi đục lá
Nữ sinh tóc ngắn nghe được những lời này thì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Em không phải là tân sinh viên sao? Làm sao biết nhiều việc như thế?”
Chỉ có tân sinh viên mới chịu tiếp nhận loại nhiệm vụ chi phí thấp như vậy.
“Em là tân sinh viên, đã từng nghe giáo sư nói qua việc này.” Triệu Ly Nông thuận miệng bịa chuyện.
Ánh mắt nữ sinh tóc ngắn lộ ra chút mờ mịt: “Có đúng không, thật không giống những gì giáo sư của chị đã dạy…”
“Học tỷ, em đi trước đây.” Triệu Ly Nông nói với cô: “Lần sau có nhiệm vụ chị có thể tìm em.”
“Được, chị sẽ nhớ kỹ tên em, Nông dân tiểu Triệu.” Nữ sinh tóc ngắn vô cùng nghiêm túc nói.
Triệu Ly Nông: “…”
Cô đối với cái biệt danh này thật sự không thích chút nào.
Nữ sinh tóc ngắn suy nghĩ một chút lại nói: “Chị thêm em vào vòng bạn bè, đến lúc có việc sẽ thuận tiện liên hệ.”
Triệu Ly Nông: “Được.”
Hai người thêm bạn bè xong, Triệu Ly Nông đi ra khỏi phòng công, ở trong bến chờ xe buýt. Cô nhìn về phía đồng ruộng thênh thang ở xa xa, do dự một hồi, một lần nữa bật quang não lên, ở trước biệt danh của mình nhập thêm vài chữa “AAA”.
——AAA nông dân tiểu Triệu.
Như vậy, biệt danh của cô sẽ đứng đầu tiên trong sổ địa chỉ của người khác.
Tất cả đều vì mưu sinh, cũng không khó coi, Triệu Ly Nông ở trong lòng tự an ủi chính mình.
…
Chiều thứ bảy, Triệu Ly Nông đã nhận được hàng chuyển phát nhanh là cái quần jean nam cỡ lớn mà cô đã mua, sau khi kiếm thêm được một số điểm, cô lại đặt thêm mấy đơn hàng, mua thêm hai túi đất cùng một cái quần jean cỡ lớn, hiện đang trên đường tới.
Cô tạm thời không mua chậu mà dùng điểm ở nội thành mua bình tưới nước, kéo, dây thừng các loại, mua xong thì số dư không còn lại bao nhiêu.
Hà Nguyệt Sinh có vẻ như đang bận với những chuyện khác, vẫn còn ở nội thành, nói rằng chủ nhật sẽ đến. Triệu Ly Nông muốn sử dụng đất, nên thuận tiện đem đất và chậu của cậu đến phòng công cụ ở nông trường luôn.
Khu ruộng cũng không được rộng rãi, nếu như Hà Nguyệt Sinh đem chậu đến đặt cộng thêm “chậu” của cô, thì căn bản sẽ không còn chỗ đặt chân.
Triệu Ly Nông đứng ở trước hai khu đất một lúc lâu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía lưới sắt ngăn cách giữa khu đất với khu đất hoang.
Cô trải chiếc quần jean ra, lấy kéo cắt mấy đường ống quần, sau dùng dây thừng cột chặt chỗ mới vừa cắt, rồi đem buộc chặt trên lưới sắt.
Làm xong những điều này, Triệu Ly Nông lại trở về khiêng một túi đất lại đây, cô đem cái quần jean lớn đổ vào chiếc quần từ phía eo xuống, đổ vào hơn nửa túi đất.
10kg đất chỉ miễn cưỡng đỡ được hai ống quần, phần mông cũng không có bao nhiêu, chỉ có thể chờ túi đất tiếp theo về.
Triệu Ly Nông đứng dậy, trước dùng bình tưới nước làm ướt tất cả các lỗ cắt trên ống quần, sau đó đem hạt giống rau xà lách từng hạt từng hạt bỏ vào, cuối cùng lại tưới thêm nước.
Một chiếc quần trồng được 25 hạt giống rau xà lách, so với chậu rẻ hơn rất nhiều.
Triệu Ly Nông hết sức hài lòng, phảng phất đã nhìn thấy sau này rau xà lách phát triển như thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô tìm thấy được niềm an ủi khi đi tới thế giới này, trên đường trở về vô cùng sung sướng, thậm chí buổi tối còn nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng Đồng Đồng một lát.
Một đêm ngon giấc.
Ngày thứ hai Hà Nguyệt Sinh đi nông trường tìm Triệu Ly Nông. Đồng Đồng cũng không có tiết, ba người liền cùng nhau đi lên xe buýt.
“Đất cùng với chậu của tôi đều đem đặt ở trong phòng công cụ.” Trên đường, Triệu Ly Nông nói với Hà Nguyệt Sinh.
Chỗ đặt thùng nước trong phòng công cụ cũng đã cố định, Triệu Ly Nông cùng Hà Nguyệt Sinh vẫn như cũ ở cạnh nhau.
Đồng Đồng sực nhớ hỏi: “Ly Nông, cậu chọn hạt giống gì?”
“Rau xà lách.” Triệu Ly Nông chỉ chỉ Hà Nguyệt Sinh: “Cậu ấy cũng chọn rau xà lách.”
“Tôi sẽ đem những hạt rau xà lách còn lại này đi trồng”. Hà Nguyệt Sinh làm nóng người, ra dáng chuẩn bị làm chuyện đại sự.
Ba người xuống xe, Đồng Đồng không vội đi về khu đất làm vườn, mà đi theo bọn Triệu Ly Nông cùng đi đến phòng công cụ lớp nông học ban C, đồng thời giúp Hà Nguyệt Sinh di chuyển chậu.
“Nghe nói chờ đến khi thành sinh viên năm ba, chúng ta có thể thuê lều, đến lúc đó có thể trồng mọi thứ cũng như có thể kiểm soát nhiệt độ, không cần lo lắng mưa to gió lớn, cũng sẽ không sợ trời nắng quá sẽ bị héo.” Hà Nguyệt Sinh gánh hai túi đất, vừa đi vừa nói: “Tuy rằng giá thuê lều hơi đắt nhưng rất khó tìm, còn có thủ vệ quân tuần tra cả ngày, cơ bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.”
Đồng Đồng ôm một đống chậu: “Vậy tôi phải nỗ lực kiếm tiền, sau đó sẽ đi thuê lều.”
Triệu Ly Nông mang theo nửa túi đất ngày hôm qua còn lại, đi ở phía sau, trong lòng ghi nhớ thông tin này.
Lúc ba người đi gần tới hai khu đất, Hà Nguyệt Sinh thả hai túi đất xuống, theo bản năng đưa tay xoa xoa vai, khóe mắt thoáng nhìn thấy cái gì, đột nhiên nhảy cao lên ba thước, há mồm điên cuồng la lên: “A a a a!”
Đồng Đồng đang đi ở giữa cũng không rõ việc gì, vừa ngẩng đầu, toàn bộ chậu trên tay rớt xuống đất, cũng bắt đầu điên cuồng: “A a a a a! ! !”
Sắc mặt hai người trắng bệch, cuống quýt lùi về sau, còn không quên kéo Triệu Ly Nông đang ở phía sau cùng trốn đi.
Triệu Ly Nông đứng giữa hai người, trong tay còn mang theo nửa túi đất, mặt không hề có chút cảm xúc hỏi: “Các cậu… đang làm gì?”
“Có thực vật dị biến! Chết, có người chết… Hả?” Hà Nguyệt Sinh nhìn phần cơ thể dưới của con người đang treo trên lưới sắt, dùng tay dụi dụi con mắt, không thấy được cảnh tượng kinh khủng như ruột hay nội tạng đâu.
Đồng Đồng mặt khiếp sợ, ngập ngừng nói: “Hình như… không phải người?”
Ba người cùng nhau nhìn về phía lưới sắt, phía trên treo một cái quần jean chứa đầy đất, cực kỳ giống phần dưới cơ thể con người, mới nhìn qua giống như đã bị ăn một nửa, chỉ còn lại một nửa cơ thể.
Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng hít vào một hơi, không hẹn mà cùng thốt ra bốn chữ: Khủng bố như vậy!
——-
Xen vào phiếu trên sách
Tác giả có lời muốn nói:
AAA nông dân tiểu Triệu: Phục rồi [-_-]
P/s: Rau xà lách quần thấy @Thiên Thiên Xích chân