Edit & beta: Rya
[ Các tân sinh viên chú ý, danh sách các lớp của từng chuyên ngành đã được công bố, mời mọi người tự đăng nhập vào trang web Căn cứ nông học số chín để kiểm tra. ]
Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một âm thanh của giọng nữ máy móc quen thuộc, Triệu Ly Nông cùng với cô bạn cùng phòng mới quen theo bản năng cùng ngửa đầu nhìn về loa phát thanh trên tường.
“Nhanh như vậy đã được phân lớp rồi?” Đồng Đồng mở quang não ra, trên trang web tìm tên mình trong danh sách công bố, sau đó hỏi Triệu Ly Nông: “Tôi ở lớp làm vườn ban B, còn cậu.”
“Nông học ban C.” Triệu Ly Nông đảo qua danh sách lớp của mình, phạm vi chuyên ngành không rõ ràng lắm, được chia ra làm mấy loại.
Nông học, nghề làm vườn, lâm học, ngư nghiệp học cùng với chăn nuôi học, mỗi chuyên ngành chia thành ba ban ABC, mỗi ban có khoảng gần 100 người. So với viện nông học ở thế giới của cô rất khác nhau, song thực vật ở thế giới này cũng hoàn toàn khác.
Phía dưới danh sách có ghi chú rõ ngày lúc 8 giờ sáng ngày 3 tháng 3 sẽ bắt đầu học chính thức. Ngày hôm nay là ngày hai, ngày mai sẽ phải đi học. Bên dưới còn có tập đính kèm, Triệu Ly Nông vừa mở ra xem, là sơ đồ toàn bộ khu căn cứ, so với sơ đồ của Hà Nguyệt Sinh trước đây cho cô xem thì chi tiết hơn rất nhiều.
Tân sinh viên cùng vơia sinh viên năm hai sẽ học trong nội quyển trên tầng 18, sinh viên năm ba, năm bốn sẽ học ở tầng 19. Một tầng có thể chứa được hai lớp học, có thể thấy được tòa nhà ở nội quyển này chiếm diện tích lớn như thế nào.
Trong căn cứ tổng cộng có hai căn tin, cùng nằm ở hai đầu ở nội quyển và trung quyển. Trong lúc Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm sơ đồ này phân tích nửa ngày, Đồng Đồng ở bên cạnh đã đi đến hai cái túi ở góc tường.
Cô ấy ngồi xổm xuống mở túi ra, sau đó vui vẻ nói: “Căn cứ còn chuẩn bị chăn gối cho chúng ta nữa này!”
Triệu Ly Nông nhìn về phía Đồng Đồng đang lấy chăn ra, trong lòng cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng đỡ, cô không cần phải đi mua, 88 điểm của cô cũng không biết có thể mua được cái gì.
Chờ đến khi trải giường xong, hai người cùng đem toàn bộ quần áo trong rương hành lý treo vào trong tủ quần áo, lúc làm xong thì đã năm giờ chiều.
Đồng Đồng có vẻ như rất mong đợi cuộc sống sinh hoạt ở căn cứ nên liền lôi kéo Triệu Ly Nông đi căn tin ăn cơm, dọc theo đường đi không ngừng nói với cô những chuyện liên quan về bức ảnh hoa hồng của bà ngoại cô ấy.
“Thực ra tấm ảnh đó là do bà ngoại tôi nhặt được, bà cũng không biết đó là loại hoa gì.” Lúm đồng tiền trên mặt Đồng Đồng càng sâu: “Bây giờ tôi đã đến được Căn cứ nông học số chín, nhất định tôi sẽ hỏi giáo viên xem hạt giống hoa đó là loại gì.”
“Nó gọi hoa hồng cầu vồng.” Triệu Ly Nông cuối cùng vẫn là lên tiếng: “Nhưng hình dáng không giống lắm, cánh hoa hướng ra ngoài, nhìn gần không đẹp lắm.”
Mắt Đồng Đồng hơi trợn lên, kinh ngạc nhìn về phía cô: “Cậu đã từng thấy qua sao?”
Triệu Ly Nông: “… Đã từng thấy.”
Đúng ra là cô không chỉ nhìn thấy, còn từng nhặt được ở trên nông trường, là một hộ ở trong thôn đem nhân chủng mấy tháng, cảm thấy quá xấu nên đã nhổ bỏ.
“Bà ngoại tôi rất muốn được tận mắt nhìn thấy nó.” Đồng Đồng ngập ngừng một chút, vẫn nói: “Tôi muốn trồng được nó.”
Triệu Ly Nông tỏ vẻ là đã hiểu, nên nói ra vài ưu điểm: “Nhìn từ xa rất đẹp, cánh hoa sẽ thay đổi màu sắc, giống như cầu vồng vậy.”
Đồng Đồng ánh mắt sáng lên: “Vì thế được gọi là hoa hồng cầu vồng ư?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà ăn, Triệu Ly Nông nhìn qua, ở trước các cửa sổ đều có màn hình hiển thị các món ăn ngày hôm nay, ánh mắt cô nhìn trên màn ảnh một lượt, nhất thời muốn quay người bỏ đi.
Theo số dư còn lại của mình, cô thậm chí còn không mua nổi một món ăn nào ở đây cả.
“Quả nhiên là Căn cứ nông học số chín.” Bên cạnh Đồng Đồng cao hứng nói: “Thật là nhiều món ăn!”
Triệu Ly Nông nhìn về phía Đồng Đồng, cô ấy có vẻ như là không cảm thấy giá cả cơm nước nơi này có vấn đề gì.
– Thịt heo xào /150 điểm
– Thịt heo xào ớt hôm nay có giá đặc biệt /398 điểm.
Nếu bớt đi hai trăm, cô cũng không mua nổi một phần thịt heo xào ớt.
Triệu Ly Nông dùng quang não của mình để kiểm tra giá trị điểm.
Trong thế giới này, điểm chính là tiền, so với thế giới của cô cũng không khác bao nhiêu, nhưng ở đây đồ ăn ngược lại rất đắt, chất lượng đồ ăn của người bình thường không được tốt lắm.
Ngoài ra, tỷ lệ thực vật dị biến rất cao, tuy rằng cũng có động vật dị biến nhưng tương đối ít, lại dễ dàng tìm thấy được, bởi vậy thức ăn mặn ở đây giá rất rẻ.
Hiện tại Triệu Ly Nông hiểu được vì sao những người trong khoang tàu lại có sắc mặt vàng vọt và dáng người gầy gò như vậy. Đại khái cô cùng với chủ nhân của thân thể này cũng có bộ dáng như thế.
“Bạn học Triệu!” Triệu Ly Nông đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Hà Nguyệt Sinh cô ngẩng đầu nhìn sang thì nhìn thấy cậu đứng đối diện đang vẫy tay với mình.
“Khi nãy tôi mới gửi tin nhắn cho cậu, còn tưởng cậu đã nhận được.” Hà Nguyệt Sinh bước nhanh tới: “Cậu đã xem danh sách chưa, chúng ta học chung một lớp đó.”
Ba người chào hỏi lẫn nhau, Hà Nguyệt Sinh chính là việc gì cũng biết, vừa vào căn tin liền bắt đầu phổ cập cho hai người: “Đừng lo lắng điểm số, tân sinh viên có phúc lợi riêng, căn cứ sẽ cung cấp cho chúng ta ba tháng cơm nước miễn phí, mỗi tháng ngày 1 còn phát hoa quả.”
Tình thế xoay chuyển!
Triệu Ly Nông lặng yên không một tiếng động xoay lại mũi chân đang hướng ra ngoài, cô thật sự rất đói bụng.
“Tôi có nghe nói qua, suất ăn miễn phí nhưng có điều là món ăn cố định.” Đồng Đồng hâm mộ nhìn các món ăn trên cửa sổ màn hình: “Ở đây có thật nhiều món ăn tôi chưa từng được ăn đó.”
“Có suất ăn miễn phí cũng rất tốt rồi.” Hà Nguyệt Sinh hỏi hai người: “Có đi hay không?”
“Đi.” Triệu Ly Nông không chút do dự đáp ứng.
Toàn bộ căn cứ chỉ có hai cái căn tin, vì thế căn tin số một và số hai đều rất lớn, người ra vô tấp nập.
Chờ đến khi bọn họ đứng trước cửa nơi phát cơm miễn phí, đã có không ít người đứng xếp hàng. Suất cơm miễn phí bao gồm một phần cơm, một mặn một chay còn có một bát canh cá, tổng thể nhìn rất ngon. Ba người lĩnh cơm xong liền bưng mâm đến chỗ gần đó ngồi xuống.
Triệu Ly Nông nếm thử, mùi vị bình thường, nhưng có thể ăn được, cô cũng không quá để ý.
“Ngon quá!” Đồng Đồng ăn một miếng liền hé miệng cười lên, cô ấy mở quang não ra, chụp một tấm hình: “Chụp cho bà ngoại tôi xem, nơi này đúng là có thật nhiều món ăn ngon.”
Triệu Ly Nông ăn được một nửa, ngẩng đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh đối diện: “Ba tháng sau nếu không còn phúc lợi, tân sinh viên sẽ ăn như thế nào?”
Hà Nguyệt Sinh chỉ chỉ điểm số của những món ăn trên màn hình: “Dùng điểm của bản thân để mua, hoặc trong ba tháng này tân sinh viên có thể hoàn thành các nhiệm vụ được giao, có thể là đi trồng trọt hoặc đi thu hoạch đều có điểm. Chờ sau này khi chúng ta trồng ra quả rồi cũng có thể bán lấy điểm.”
“Có thể nhận những nhiệm vụ đó ở đâu?” Triệu Ly Nông hỏi.
“Cậu vào trang web của trường, ở bên phải có một cái diễn đàn, vào đó có thể tiếp nhận nhiệm vụ.” Hà Nguyệt Sinh hướng dẫn cô nhấp vào đó: “Thủ vệ quân chủ yếu chỉ tuần tra nơi của giáo viên cùng với các sinh viên đã tốt nghiệp, còn sinh viên năm hai năm ba trong quá trình trồng trọt hay xuất hiện thực vật dị biến, xác suất tương đối cao, vì thế chỗ bọn họ giao nhiệm vụ thường xuyên nhất.”
Ai cũng biết lợi ích của việc trở thành thợ trồng trọt, cán bộ trồng trọt, nhưng trong quá trình này lại có rất nhiều nguy hiểm, nếu không may có thể đụng độ với thực vật dị biến. Vì thế việc giao nhiệm vụ trên diễn đàn trở thành lựa chọn thường xuyên của các sinh viên năm hai, năm ba.
Triệu Ly Nông cau mày, sinh viên năm nhất bước vào khu căn cứ giống như một tấm khiên thịt, ngăn chặn nguy hiểm cho những lớp trước, chẳng trách rất nhiều người cùng đường mạt lộ mới đến Căn cứ nông học số chín.
88 điểm… Bất luận là cô thấy thế nào, cô hình như cũng là người đã cùng đường mạt lộ.
Triệu Ly Nông tùy ý xem tới xem lui trên diễn đàn, phát hiện điểm của các nhiệm vụ thấp nhất cũng từ năm trăm trở lên, tiếp xúc thực vật càng nhiều, thời gian tiếp xúc càng lâu, giá cả càng cao.
[ Cần gấp! Chiều nay thu hoạch rau hẹ, 900 điểm! ]
[ Cần hai người thu hoạch rau bina vào ngày 17, 1000 điểm/người ]
[ Cần người làm cỏ, mỗi mẫu 5100 điểm ~ ]
…
Buổi tối Triệu Ly Nông nằm ở trên giường, cho rằng mình sẽ bị mất ngủ, dù sao cô vừa mới xuyên tới một thế giới mới đầy nguy hiểm như vậy, nhưng khi cô vừa mới nhắm mắt lại, không bao lâu liền bị bóng tối lây nhiễm, hầu như trong nháy mắt ngủ ngay lập tức. Hiển nhiên Triệu Ly Nông đã đánh giá thấp năng lực chịu đựng của mình.
Sáng ngày hôm sau, Triệu Ly Nông nhận được tin tức từ Hà Nguyệt Sinh, đối phương hỏi cô có muốn cùng đi học hay không, cậu ở cổng tòa nhà 2-5 để chờ.
Cô nhìn tin nhắn một cái, sau lại nhìn về phía Đồng Đồng đang thu dọn chăn mền: “Cùng đi không?”
“Được.” Đồng Đồng cười đuổi theo Triệu Ly Nông.
Cô ấy vô cùng thích cười, chí ít cho đến bây giờ, Triệu Ly Nông chưa thấy hai cái lúm đồng tiền này biến mất quá lâu.
Đường đi về phía tòa nhà trong nội quyển là một đường thẳng tắp, từ tòa nhà 3-11 đi sẽ đi ngang qua tòa 2-5, lại tiếp tục đi về phía trước sẽ có thể đi đến nội quyển, cũng không gần lắm, đi bộ khoảng chừng 30 phút.
Trên đường, Triệu Ly Nông nhìn thấy không ít xe chạy ra bên ngoài, chủ yếu là xe buýt.
Hà Nguyệt Sinh nói là đó là những người ở lớp lớn đi ra ngoài trồng trọt, cuộc sống hàng ngày của tân sinh viên bọn họ sau này cũng như vậy.
Ba người cuối cùng cũng đi đến tòa nhà, đến gần nhìn thấy còn đồ sộ hơn khi nhìn từ xa, một tòa nhà cao tầng màu trắng bạc dưới ánh mặt trời tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, đi vào chính là cổng kiểm tra an ninh, sau khi đi qua cổng an ninh sẽ là thang máy.
Triệu Ly Nông nhìn lướt qua, phỏng chừng thang máy có khoảng ba mươi cái, không gian bên trong thang máy rất lớn, hẳn là dùng để chuyển hàng hóa.
Chờ khi bọn họ đến tầng 18, Đồng Đồng cùng Triệu Ly Nông, Hà Nguyệt Sinh tách ra. Một người đi tìm lớp làm vườn ban B, hai người còn lại thì đi tìm lớp mình.
Triệu Ly Nông giả vờ lơ đãng hỏi: “Ba ban A, B, C được chia ra như thế nào nhỉ?”
“Sinh viên ban A ít hay nhiều cũng có kinh nghiệm cùng với thành tích trồng trọt, còn cần có điểm để mua hạt giống, hơn nữa còn phải chú ý an toàn, nói chung những người như vậy thường nhà sẽ không quá nghèo.”
Hà Nguyệt Sinh hỏi gì đáp nấy: “Sinh viên ban B thì đã thông qua bài kiểm tra cơ bản, còn ban C… đều là những người đủ hai mươi tuổi đăng ký đều có thể đến.”
Tuy rằng tân sinh viên có ba tháng phúc lợi, nhưng không phải ai cũng dám tới đây. Căn cứ nông học số chín không chấp nhận tự ý nghỉ học, đến rồi hoặc là chết đi, hoặc là trở thành thợ trồng trọt.
Nếu như thật sự không biết trồng trọt, bị đào thải, cũng sẽ được phân tới các căn cứ khác để làm việc, nguy hiểm hơn làm việc ở Căn cứ trung ương rất nhiều. Nếu như có thể tự nuôi sống mình, người bình thường không một ai đi theo con đường này.
“Lớp nông học ban C, ở đây này.” Hà Nguyệt Sinh tìm tới lớp học của bọn họ. Triệu Ly Nông đi vào, liếc mắt nhìn vào trong mười sinh viên thì có khoảng tám, chín người mặt xanh xao vàng vọt, tất nhiên cũng rất gầy gò.
Cô đột nhiên cảm giác được sự im lặng quỷ dị. Một lớp có khoảng trăm người, phòng học cũng không nhỏ, Triệu Ly Nông cùng Hà Nguyệt Sinh ngồi ở trong góc phòng học, bọn họ không phải cố ý mà do lớp không còn chỗ nào trống.
Mọi người đều tranh nhau ngồi ở phía trước, muốn được ở gần giáo viên hơn, như vậy thì có thể học được nhiều hơn, vậy sẽ không bỏ mạng.
Toàn bộ sinh viên đã đến đủ, chuông học vào lớp ở tầng 18 cũng vang lên, nhưng giáo viên vẫn chưa xuất hiện. Mãi đến tận nửa giờ sau, một người phụ nữ trung niên cánh tay phải bó thạch cao quấn trên vai thong dong đi vào “Xin lỗi, khi nãy tôi gặp phải thực vật dị biến cho nên tới trễ.”
Người phụ nữ trung niên đứng trên bục giảng thờ ơ nói.
Toàn bộ phòng học nhất thời mơ hồ có tiếng hít khí, lúc này mới chỉ là tiết 1!
Thị lực Triệu Ly Nông rất tốt nên cô có thể nhìn thấy trên bả vai của nữ giáo viên này có chỗ bị thấm máu, thậm chí vết máu còn đang lan rộng.
“Tôi tên Khang An Như, là cán bộ trồng trọt, tôi sẽ hướng dẫn cho các bạn trong một học kỳ này.”
Người phụ nữ trung niên nghiêng người, khẽ nâng một cánh tay khác, màn hình lớn ở phía sau lưng lập tức xuất hiện tên của cô ta cùng phương thức liên lạc: “Trong khoảng thời gian này, nếu có thắc mắc gì có thể tìm tôi.”
“Mỗi tuần ba tiết, mọi người ghi nhớ cho kỹ.”
Khang An Như nhìn về thời khóa biểu trên màn hình lớn: “Lát nữa tôi sẽ phát cho hạt giống cần phải gieo trồng trong học kỳ này, mỗi người mười hạt, cuối học kỳ tôi muốn nhận được kết quả. Nếu không có kết quả xem như là không đủ tiêu chuẩn, cả hai học kỳ không đủ tiêu chuẩn sẽ bị đào thải. Ngoài ra trong ngày hôm nay mọi người có thể tự chọn hạt giống miễn phí, suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho tôi biết.”
Sau đó cô ta nhìn về phía đám sinh viên bên dưới: “Có ai còn thắc mắc gì không?”
Triệu Ly Nông nhấc tay. Khang An Như hất cằm ý chỉ về phía cô: “Hỏi đi.”
Triệu Ly Nông đứng dậy: “Thực vật trước khi dị biến thường có những đặc điểm gì?”