Edit & beta: Rya

“Vay điểm?” Ngụy Lệ ngạc nhiên, sau đó lập tức đồng ý: “Đương nhiên có thể, em mượn bao nhiêu?”

Triệu Ly Nông trước khi đến đây đã xem qua giá cả đáp án của nghiên cứu viên trên trang web, thấp nhất 10 vạn điểm, cao nhất là 100 vạn.

Giá cả đại khái là dựa theo mức độ nổi tiếng của nghiên cứu viên, một câu đáp án trị giá trăm vạn điểm là của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến.

Tuy nhiên, đối với những đáp án hơn 50 vạn điểm thì người bình thường có điểm cũng vô dụng, phải cần có thân phận của cán bộ trồng trọt thì mới có thể đổi điểm để xem.

“30 vạn điểm.” Triệu Ly Nông nói ra một con số.

Con số này mặc dù ở trong mắt Ngụy Lệ cũng không phải là con số nhỏ, nhưng cô ấy gom góp lại cũng có thể có đủ.

“Em chờ chút đã.” Ngụy Lệ chuyển 20 vạn điểm sang cho Triệu Ly Nông, sau đó mở quang não ra gửi tin nhắn cho ai đó, mấy phút sau thì tiếp tục gửi 10 vạn điểm cho cô: “Được rồi, điểm này em làm gì cũng được này!”

Mạng của Ngụy Lệ này cũng không phải chỉ đáng giá 30 vạn điểm.

“Cảm ơn.” Triệu Ly Nông nghiêm túc nói.

“Không cần.” Trong mắt Ngụy Lệ lộ ra chút hiếu kỳ: “Nhưng mà, em mượn nhiều điểm như thế để làm gì?”

Hai người chỉ mới quen biết được trong thời gian ngắn, tuy rằng Triệu Ly Nông sẽ vì mấy trăm điểm mà thay cô làm việc ở chuồng gà, nhưng Ngụy Lệ luôn cảm thấy cô sẽ không coi trọng đến điểm cho lắm.

Lúc trước đến căn tin số một, Ngụy Lệ phát hiện Triệu Ly Nông không chọn món ăn, cũng không phải vì câu nệ, mà đơn thuần là không thèm để ý.

Cô vẫn tạo cho Ngụy Lệ một loại cảm giác vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn.

“Cần dùng gấp.” Triệu Ly Nông nói không rõ ràng.

Ngụy Lệ “À” một tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy khi nào không đủ, em cũng có thể tới tìm chị nữa.”

Triệu Ly Nông yên lặng bước ra khỏi nội quyển, một mình trở lại phòng ngủ, bỏ ra 10 vạn điểm vào xem đáp án của một vị nghiên cứu viên, lại bỏ thêm 10 vạn điểm xem đáp án của cán bộ trồng trọt.

Sau khi thanh toán 10 vạn điểm, cô có thể thấy được tất cả đáp án của cán bộ trồng trọt.

Cô nhìn đáp án của nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt thấy khác nhau rất nhiều, thể như cán bộ trồng trọt hầu như không thể phân biệt được rõ ràng bệnh khô héo đầu lá và bệnh khô héo, chỉ dựa vào kinh nghiệm xử lý, trong khi nghiên cứu viên thì có kiến thức hệ thống hơn, từ phòng bệnh đến xử lý, mỗi vấn đề đều rất tiêu chuẩn.

Nhưng những đáp án này chỉ có thể được xem một lần, sau khi thoát ra thì không thể vào lại, cũng không có cách nào chụp lại màn hình.

Cũng may Triệu Ly Nông không cần nhìn thêm lần nữa, cô mở tài liệu ra, viết lại các triệu chứng của bệnh khô héo đầu lá, tần suất phát sinh bệnh cùng với cách kiểm soát dịch bệnh.

Cuối cùng sau đó tổng kết: “Bệnh khô héo đầu lá khác với bệnh khô héo với bệnh héo rũ chết vàng, bệnh khô héo đầu lá khác với các loại bệnh khác ở chỗ khi ép vào thân cây sẽ chảy ra dịch vi khuẩn màu trắng đục.”

Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, sau đó thêm một câu tô đậm ở cuối: [Đặc điểm này là nhờ vào xem đáp án của nghiên cứu viên mà có được.]

Sau đó gửi tài liệu vào trong nhóm chat của lớp nông học ban C.

Lúc này đã năm giờ chiều, đại bộ phận sinh viên nông học đang từ nông trường bắt xe buýt trở về nội thành.

Tên tài liệu của Triệu Ly Nông quá mức đơn giản, đặt là “Nghiên cứu về các chứng bệnh cây cà chua trong những năm gần đây”.

Khi tài liệu này gửi cho lớp nông học ban C, mới đầu không có ai chú ý, chỉ có hai người vào download.

Hơn nữa, hôm nay phần lớn sinh viên ban C đều có loại cảm giác mèo khóc chuột, nhìn thấy ba chữ “Cây cà chua” thì liền tức giận, không ai để ý đến Ly Nông.

Mạng sống quan trọng: [Đây là cái gì? Để tôi xem thử.]

Mật thám Hà tổng: [? ]

Mật thám Hà tổng: [???]

Một giây sau, Triệu Ly Nông nhận được một tin nhắn riêng tư của Hà Nguyệt Sinh.

Mật thám Hà tổng: [Triệu Ly Nông, cậu điên rồi sao? Mau thu hồi tài liệu lại nhanh.]

Triệu Ly Nông không trả lời tin nhắn của cậu.

Bên trong nhóm chat bắt đầu ting ting báo có tin nhắn.

Mạng sống quan trọng: [???]

Mạng sống quan trọng: [Mẹ kiếp! Đây là gì thế! @AAA nông dân tiểu Triệu]

Mạng sống quan trọng: [Có phải gửi nhầm rồi không? Tôi đã xem hết rồi! @AAA nông dân tiểu Triệu]

AAA nông dân tiểu Triệu: [Không gửi nhầm, tất cả tùy ý xem @toàn thể thành viên]

Mạng sống quan trọng: [Cảm tạ Bồ Tát! Cảm tạ! Cảm tạ! Tôi lập tức quay lại xem cây cà chua có bị bấm ra dịch vi khuẩn hay không @AAA nông dân tiểu Triệu ]

Trên một chuyến xe buýt nào đó, bỗng có người hô bảo tài xế dừng xe xuống bến kế tiếp.

Xe buýt dừng lại, người kia lập tức chạy xuống đổi sang ngồi xe đi thẳng đến nông trường.

Hà Nguyệt Sinh đợi mãi không thấy Triệu Ly Nông thu hồi tài liệu, chỉ có thể trực tiếp gọi video sang, Triệu Ly Nông bấm nhận cuộc gọi.

“Sao cậu có nhiều tiền mua lượt xem đáp án của nghiên cứu viên vậy?”

Hà Nguyệt Sinh đang ở thị trường giao dịch, nhìn thấy Triệu Ly Nông gửi tài liệu vào nhóm chat thì trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

“Mượn.” Triệu Ly Nông bình thản không chút gợn sóng nói.

“Cậu!” Hà Nguyệt Sinh muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nín một hồi chỉ nói: “Ít nhất cũng phải thu lại một ít điểm hồi máu đi.”

Trong tay sinh viên ban C cũng còn hàng nghìn điểm, đặc biệt là gần đây ruộng cà chua bị bệnh, có mấy sinh viên liều lĩnh tiếp nhận thêm nhiệm vụ để kiếm điểm, muốn tích góp đủ để đi mua đáp án.

“30 vạn tôi cũng có thể mượn được, không cần để ý chút tiền này.” Triệu Ly Nông chỉ muốn hợp thức hóa việc chia sẻ phương pháp điều trị bệnh khô héo đầu lá ở cây cà chua mà thôi.

“Quên đi, quên đi, cố chấp vẫn cứ cố chấp.” Hà Nguyệt Sinh lắc đầu khâm phục: “Người âm thầm làm ra đại sự chính là nói cậu đấy.”

Lúc này, tin nhắn bên trong nhóm chat lớp nông học ban C cuối cùng cũng gây được chú ý, tài liệu do Triệu Ly Nông soạn đã tận dụng tối đa những từ ngữ bình thường nhất, nhưng thật sự quá có logic, thêm vào việc ghi rõ tỉ mỉ nồng độ thuốc điều trị bệnh thực vật, phàm là sinh viên nông học nào nhìn thấy nội dung này, gần như lập tức hiểu được giá trị của phần tài liệu này.

Nửa giờ sau, bên trong nhóm chat rốt cuộc đã bùng nổ.

[Hóa ra cây cà chua của là bị bệnh khô héo đầu lá? Cuối cùng đã biết cách chữa…]

[Cảm tạ, vậy thì tôi đi mua thuốc đây.]

[Đây là đáp án của nghiên cứu viên đó, cậu vậy mà lại chia sẻ như thế? Rất đắt @AAA nông dân tiểu Triệu ]

AAA nông dân tiểu Triệu: [Tôi chỉ là không ưa dáng vẻ hung hăng của bọn họ thôi.]

Trong nhóm chat sinh viên ban C đều nhìn thấy được câu trả lời này, trong nháy mắt nhớ tới cảnh ngày hôm nay bạn cùng lớp bị giữ ở dưới cửa thành, bị đánh ngay ở trước mặt giáo sư và thủ vệ quân, phần nào lý giải được ý tứ của cô.

Nhưng không ai có thể nào bỏ ra một số tiền lớn như thế để xem đáp án của nghiên cứu viên.

Vốn tân sinh viên lớp nông học ban C lẽ ra đã trở lại nội thành, sau khi xem xong tài liệu Triệu Ly Nông gửi tới, đều dồn dập xuống xe hết.

Có người trở lại nông trường, muốn đi xem các triệu chứng bệnh của cây cà chua, xem coi đó là bệnh khô héo đầu lá hay là bệnh khô héo. Có người thì trực tiếp đi tới thị trường giao dịch mua thuốc bảo vệ thực vật, sau đó đem về cứu cây cà chua của mình.

Hà Nguyệt Sinh vừa vặn đang ở tại thị trường giao dịch, cậu đem tài liệu Triệu Ly Nông gửi tới mà nhìn kỹ một lần nữa, đối chiếu vào đó mà mua các loại thuốc cần thiết.

Thật ra ngày hôm nay cậu mới vừa giao dịch cùng với một sinh viên ban B, chuẩn bị đến mua thuốc bảo vệ thực vật, nhưng hiện tại đem cả hai so sánh với nhau, hiển nhiên tài liệu của Triệu Ly Nông trình bày chính xác tỉ mỉ hơn.

Một đêm này, lớp nông học ban C không ai ngủ được, bọn họ lần lượt trở lại nông trường, lại tới lui ở thị trường giao dịch, hơn nửa đêm chuẩn bị tưới gốc, phun dược phẩm, cuối cùng… đem nội dung từng câu từng chữ trong tài liệu mà học thuộc lòng.

Đây là tài sản miễn phí, không ai không muốn.

Mặc dù bọn họ không hiểu lắm cái gì là 72% kháng sinh 4000 lần, không biết cái gì là 14% amoniac đồng 300~400 lần để phun vào rễ.

Tin nhắn bên trong nhóm vẫn chưa dừng lại, mọi người đang thảo luận một số thuật ngữ phức tạp và chuyên nghiệp trong tài liệu kia.

AAA nông dân tiểu Triệu: [Tôi đoán con số phía sau là nồng độ pha loãng, chúng ta có thể thử xem.]

Mạng sống quan trọng: [Tôi cảm thấy cậu nói đúng!]

Từ khi nghiệm chứng cây cà chua của mình thật sự bấm ra dịch khuẩn màu trắng, người này bên trong diễn đàn trở thành kẻ phụ họa cho Triệu Ly Nông, cô nói cái gì cũng đúng.

Triệu Ly Nông cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng cố gắng không ngủ, luôn chú ý đến tin nhắn trong nhóm, cẩn thận tìm từ giải thích, để ngừa có người tính sai nồng độ thuốc.

Khi trời vừa rạng sáng, sinh viên ban C ban cuối cùng cũng phun xong thuốc, cái nào nên pha loãng cái nào phun vào rễ đều xong hết.

Đây chỉ là ngày thứ nhất, sau đó phải chờ thêm 7~ 10 ngày lại tiếp tục một lần.

Sáng ngày hôm sau bọn họ có tiết, tất cả mọi người đều đứng dậy rời khỏi cánh đồng, ngồi xe buýt trở lại nội thành.

Ở Căn cứ nông học số chín, giáo sư sẽ không hướng dẫn biện pháp phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh cho cây trồng, hầu hết các lớp học mỗi tuần đều chỉ giải thích ngắn gọn về quá trình sinh trưởng của cây và loại phân bón nào là cần thiết.

Đối với các vấn đề phát sinh trong trồng trọt, chỉ có thể tự mình tìm ra giải pháp.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Khang An Như đang giảng đến quá trình sinh trưởng của cây ớt, trong giai đoạn ra hoa và kết quả bình thường của chúng.

Nhưng mà… Khang An Như cau mày nhìn đám sinh viên bên dưới, hôm nay có người thỉnh thoảng lại ngáp, có người lại lấy tay chống lên mặt, ánh mắt gần như nhắm nghiền.

Tuy nhiên khi mỗi người đều nhất mực gắng gượng mở mắt ra, trên khuôn mặt ngược lại mang theo vẻ hưng phấn, nhìn rất giống như bị phê thuốc.

“Ngày hôm nay chỉ giảng đến đây thôi.” Khang An Như gõ gõ bục giảng, nhắc nhở tất cả mọi người: “Giờ đã là sáu tháng, đầu tháng bảy sẽ thi cuối kỳ, tất cả mọi người đều phải thu hoạch được quả, nếu không hợp cách sẽ bị đào thải.”

Trước khi đi, Khang An Như liếc mắt nhìn sinh viên ngày hôm qua bị đánh, mặt mũi sưng vù, vết thương cũng đã được băng bó.

Cuối cùng cô ta vẫn không nói gì, chỉ xem như không biết.

Khang An Như vừa mới đi thì có một nữ sinh cao gầy bước vào, cô ấy đi thẳng tới trước mặt người sinh viên bị thương kia: “Uông Trì?”

“Nghiêm Tĩnh Thủy.” Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy cô ấy thì kéo lại Triệu Ly Nông đang muốn rời khỏi, kéo cô ngồi xuống, nhẹ giọng nói. “Là con gái của Nghiêm Thắng Biến.”

Nghiêm Thắng Biến?

Triệu Ly Nông ngồi xuống, nhìn về phía nữ sinh cao gầy cô đã nhìn thấy trong video ngày hôm qua.

“Cậu không nên đi nhìn trộm ban A.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn về phía Uông Trì: “Ba mươi năm trước có người đã bắt cóc nghiên cứu viên để buộc giao ra tư liệu, để ngăn chặn những chuyện này phát sinh lần nữa, Căn cứ trung ương đã quy định rõ các biện pháp để trừng phạt những thủ đoạn như vậy. Nếu như chuyện ngày hôm qua bị đăng lên, điều chờ đợi cậu chính là bị phạt tù.”

Uông Trì cúi đầu không nói, đương nhiên cậu ta biết rõ.

“Nhưng sinh viên ban A đánh người cũng không đúng.” Nghiêm Tĩnh Thủy tiếp tục nói: “Bọn họ sẽ bồi thường cậu tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần, quay đi chúng ta đều là bạn học, nếu cần các biện pháp phòng chống thì không cần nhìn trộm, tôi có thể giảng cho cậu hiểu.”

Cô ấy đi tới trên bục giảng, cầm lấy bút điện tử, ở màn hình trên bục giảng viết mấy cột về thuốc trừ sâu, mỗi loại thuốc bên cột này sẽ ứng với các loại bệnh bên cột kia.

Nghiêm Tĩnh Thủy nói đến mấy bệnh trạng đặc thù, sau đó nói: “Các cậu có thể so sánh bệnh trạng tương ứng, sau đó thì tìm thuốc phòng chống.”

Nông học ban C không có ai lên tiếng, không ít người quay đầu lại nhìn Triệu Ly Nông.

Trải qua chuyện tối hôm qua, rất nhiều người theo bản năng đều tập trung vào Triệu Ly Nông, huống hồ nội dung của Nghiêm Tĩnh Thủy viết đều hoàn toàn giống với tài liệu của Triệu Ly Nông đưa lên.

“Một người rồi lại hai người, thật tà môn!” Hà Nguyệt Sinh một tay che miệng, hạ thấp giọng nói thầm: “Đều là Đại Bồ Tát?”

Nghiêm Tĩnh Thủy đang đứng trên bục giảng cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, cô ấy tới là vì nói cho sinh viên ban C biết làm thế nào để trị bệnh ở cây cà chua, chưa từng nghĩ tới sẽ thu lợi ích gì.

Chỉ là những sinh viên ban C này có vẻ như cũng không cảm thấy mới lạ với nội dung cô ấy đưa ra, cũng không thể hiện cảm kích.

Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn theo tầm mắt của mọi người, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Triệu Ly Nông, không hiểu vì lý do gì mà chợt sửng sốt.

Thật ra trong hơn một trăm người ở đây, Triệu Ly Nông ngồi ở hàng cuối cũng không có gì nổi bật, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô thì sau đó không thể dời mắt nữa, những người khác xung quanh cũng từ từ trở thành nền cho cô.

Bị nhiều người nhìn như thế, Triệu Ly Nông không thể không lên tiếng: “Sinh viên ban C chúng tôi đã được xem qua đáp án của nghiên cứu viên rồi.”

Nghiêm Tĩnh Thủy ngạc nhiên: “Cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play